Em đọc nhiều rồi những bài ngôn tình, những cuốn tiểu thuyết tình yêu, những bài thơ tình mùa đông đầy tâm sự và nhung nhớ, em cũng xem nhiều rồi những bộ phim tình cảm trên tivi, nghe nhiều rồi những lời than thở của chúng bạn. Nhưng chưa, chưa bao giờ em biết, nghe, hay đọc được rằng cứ mỗi mùa đông, con tim lại muốn được ôm ấp vỗ về, cứ mỗi mùa đông con tim lại muốn được sưởi ấm bằng con tim mà nó hằng quen thuộc.
Chiều nay, Hà Nội bắt đầu se lạnh bằng những cơn gió đông đầu tiên, em cũng khẽ chào mùa đông bằng cái mỉm cười mệt mỏi. Anh ơi! Phải chăng những yêu thương cứ mãi rong chơi nơi tận cùng quên lãng, để mùa đông nó lại tìm về để sưởi ấm cái tâm tư hao gầy của con tim. Hay nó bận ngủ quên để cứ mỗi đông về nó lại thức giấc rồi dày xé những ký ức yếu ớt còn sót lại?
Em biết – mùa đông – cái rét của nó là dành cho những cặp nhân tình đong đầy tình cảm, lạnh thật đấy, nhưng nó gắn chặt những con tim trên thế giới này bằng sự ấm áp kỳ lạ chẳng khác gì phép màu. Em thấy mà, em thấy những cô gái nắm tay người yêu mình đi dạo vào sáng sớm, trời thì lạnh ngắt nhưng chàng trai vẫn sẵn lòng khoác cho cô gái chiếc áo mình đang mặc, cô gái ấy hẳn phải hạnh phúc lắm anh nhỉ? Em còn thấy những cặp đôi dẫn nhau đi ăn kem vào buổi tối, em thấy chàng trai cõng cô gái trên lối về gió thổi, cô gái dang tay hát vu vơ mấy câu nhạc nghịch ngợm rồi cười tươi.
Và em cũng biết – mùa đông – cái lạnh của nó làm biết bao nhiêu con người đang cô đơn phải ganh tị với những cặp nhân tình. Nó làm cho sự cô đơn bỗng nhiên bị ghét bỏ, làm con tim tưởng đã quen với sự cô đơn chợt khao khát một vòng tay ấm nồng thật chặt, nó làm con tim bỗng thèm một bờ vai để tựa vào…
Nhưng em chưa hề biết mùa đông có thể đem những yêu thương ngày cũ trở về thực tại, em đâu biết mùa đông có thể đem về được hình bóng tưởng đã xa xôi. Nó vô tình làm rực lên những nhớ nhung mặn nồng ngày xưa, hình bóng ngày nao bỗng chốc quay về rất thật. Làm em nhớ lại những ngày mình đã yêu nhau, làm em nhớ lại những ân cần quan tâm thuở ấy, nhớ lại những chiều hò hẹn, đón đưa, để rồi phải đưa tay lau những dòng ký ức đang lăn dài trên triền má hanh hao này.
Phố chiều nay vắng người, em khẽ dạo bước trên con đường quen thuộc, dù lạnh ngắt, em vẫn mỉm cười nhìn những đôi tình nhân dắt nhau trên phố, em ngắm nhìn những con người cô đơn đang vội vã với công việc. Rồi bỗng chạnh lòng với mớ tâm tư đang đan xen trong tim, em không cô đơn, em không nhung nhớ, em cũng chẳng hạnh phúc hay đau khổ, còn tệ hơn như vậy. Có lẽ em bị lạc giữa hai khoảng trời quên – nhớ, anh ơi! Mùa đông đến rồi, xin gửi về anh những yêu thương cuối cùng con sót lại, rồi em sẽ cố quên hết mọi thứ về anh. Hãy chúc em sẽ gặp được một chàng trai tốt hơn anh, anh nhé!