Truyện Ngắn - Chỉ Cần Em Tin Anh

Truyện Ngắn - Chỉ Cần Em Tin Anh

PHẦN 1: LỜI TỎ TÌNH BẤT NGỜ


"Bạn gì ơi, mình yêu nhau nhé!"

    Một chàng trai lạ, trông có vẻ khá chững chạc tự nhiên đến ngay trước mặt tôi, trên tay cầm một bông hoa hồng đỏ thắm và ... tỏ tình. Thật ra mọi chuyện cũng không có gì đáng nói, chỉ là vì anh ấy không những đẹp trai mà còn sở sữu nụ cười toả nắng, thêm đôi mắt ánh lên sự chân thành, thôi chết trái tim tôi rồi! Và chuyện còn đáng nói hơn, tôi là ai? Tôi là một con bé vỏn vẻn 1 mét 50 chẵn, cặp kính to dày cộm vừa vặn với đôi mắt cận 10 độ, quan trọng nhất là tôi đang trông rất xuề xoà trong "set đồ" chỉ gồm một chiếc áo thun trắng không hoạ tiết, một quần joker đen hơi "quá khổ" thêm một đôi sandal không hề ăn nhập và mái tóc đến ngang vai cộng hưởng làm tăng hiệu ứng "bơ" của khuôn mặt. Càng nghĩ tôi càng thấy mọi thứ đang sai, nếu không muốn nói là quá sai.

    Tôi "ơ" lên một tiếng, rồi nhanh chóng bắt được ánh nhìn từ một nhóm ở đằng xa, có cả nam lẫn nữ, tôi tưởng như mọi cử chỉ của mình đang được những cặp mắt ấy theo sát đến từng chút một. À, chắc là "truth or dare" đâu đây, nghĩ đến chuyện một chàng trai như thế kia mà lại bị một cô gái như tôi từ chối thì có vẻ "đắng lòng" cho chàng trai ấy quá. Thì ra là một trò chơi thôi mà, tôi cũng đã mấy lần vướng vào những tình huống oái ăm như vậy, nên tôi đồng ý, nhận lấy cành hoa từ anh ta và gật đầu nhẹ nhàng.

- Cám ơn em, à, em tên gì, cho anh xin số điện thoại luôn nhé!
    Tôi là bị đứng hình lần nữa, chuyện gì nữa đây, có vẻ trò chơi đi hơi xa, nhưng nhìn thấy ánh mắt chân thành, nụ cười toả nắng của anh ấy là tôi "đành chọn con tim". Có vẻ anh ấy cũng nhận thấy vẻ mặt đang ngây ra của tôi nên giải thích:
- Giờ em là người yêu của anh, nên gọi anh là anh, đúng rồi. À, anh tên Minh, anh cũng cần có số của em để tiện liên lạc chứ.
    Có ai trả giúp tôi cái đĩa bay cho anh này không, sao có thể nói những lời đó một cách tự nhiên như vậy với một cô gái đến cả tên cũng không biết. Nhưng có thể đợi tôi một chút để tôi đưa số điện thoại cho anh ta đã, mà không được, tôi không thể để bản thân mình dễ xiêu lòng như vậy! Nghĩ đến nhóm bạn bên kia cũng đang nóng lòng chờ đợi từng cử chỉ của tôi, đúng là cái cảm giác bị người khác nhìn chầm chầm như vậy thật khó chịu. Tôi thở một hơi dài trong lòng, rồi bắt đầu nói lấy một câu "đàng hoàng":

- Tui cũng tên Minh, Ánh Minh, số của tui là 01636 xxx xxx
- Sao lại là tui, em chứ, anh vừa nhá qua đấy, em xem thử có nhận được chưa... mà sao lại thuê bao vậy?
Làm sao có người nhấc máy, đó là sim cũ của tôi và tôi để cho nó vào một cái hộp nhỏ để trong góc của hộc bàn. Có một điều phải nói thêm, tôi chưa từng thấy ai đặt ra luật chơi "Truth or dare" khắc nghiệt đến thế.
- Điện thoại tui vừa bị rớt nước, vẫn đang sửa nên không nhận được cuộc gọi.
- Vậy thôi, bây giờ em có bận gì không?
- Chắc không được, tui ra đây cũng lâu rồi, đến lúc phải về chuẩn bị đi học.
- Tiếc thật, đành hẹn em sau nhé.
    Tội anh, chơi nhầm một hội chuẩn "lầy" rồi. Nói xong tôi thu dọn lại sách vở cho vào ba lô và tạm biệt anh ta. Tôi bước thẳng về cổng công viên Lê Văn Tám mà không ngoái đầu nhìn lại xem liệu có thật anh bạn ấy có đi về phía nhóm đằng kia không. Thôi, sao cũng được, tôi vẫn đang có "lời" một cành hoa hồng và cũng chẳng mất mát gì. Lần này thì tôi thở một hơi dài thật. Buổi sáng ở công viên luôn cho con người ta một cảm giác thư thái lạ kỳ không sao giải thích được. Thật ra tôi nói dối, hôm nay tôi chẳng có tiết học nào, chỉ là vừa lúc đến giờ tôi phải về nên sẵn tiện mượn cớ để thoát khỏi trò chơi đó thôi.

    Tôi có thói quen đến công viên đọc sách vào mỗi buổi sáng thứ 7 và chủ nhật, nguyên nhân của việc này thật ra cũng không trong sáng lắm. Một lần nọ, tôi đến đây để tham gia hoạt động cùng câu lạc bộ, vô tình tôi nhìn thấy một anh trai, à không, "soái ca" trong lòng tôi, đang đánh cầu lông, vóc người cao to lực lưỡng, khuôn mặt chữ điền phúc hậu, anh là phiên bản "live action" của "người yêu lý tưởng" tôi hay nghĩ đến mỗi tối. Đó là kết quả của những lần đọc ngôn tình thâu đêm của tôi, mơ mộng thôi mà, có gì là sai đâu. Tôi dùng lý do đó để che đậy cho động cơ đen tối của mình. Thế là mỗi sáng cuối tuần, tôi lại ra công viên, chọn một băng ghế, nơi có thể phóng tầm nhìn đến chỗ anh đang chơi mà không làm anh cảm thấy nghi ngờ, ngồi ở đó thôi thì có vẻ hơi "dị biệt" nên tôi quyết định đem theo sách để đọc, không phải là ngôn tình, mà là những quyển liên quan đến kinh tế, dù gì đi nữa tôi cũng là một sinh viên đang theo học chuyên ngành Kinh tế tại ngôi trường cũng tạm gọi là danh tiếng cơ mà, còn ngôn tình, chỉ thích hợp để đọc về đêm thôi. Suốt khoảng 3 tháng, tôi vẫn kiên trì đến công viên đọc sách, mãi cho lần đó, tôi gặp anh ở bãi giữ xe, anh đi ngang qua tôi như người xa lạ, mà thực tế đúng là vậy. Tôi bẽn lẽn đi sau anh cho đến khi anh đến và nắm tay một chị gái khác, thấp hơn anh một cái đầu, chị có mái tóc xoăn bồng bềnh, trông chị thật dịu dàng với chiếc đầm voan màu hồng pastel. Đến lượt tôi đi ngang qua anh như một người xa lạ, vô tình, tôi nghe anh nói: "Đi thôi, bà xã". Tôi như cảm nhận được từng mảnh lòng đang rơi loảng xoảng, tôi lại thở dài. Vậy mà một cách không chính thức, việc đến công viên vào sáng cuối tuần gần như đã trở thành thói quen của tôi. Chớp mắt tôi đã trở thành cô sinh viên năm 3, và cũng đã bớt độ mơ mộng như thuở mới vào Đại học.

    Nhớ đến đây thì hình ảnh của anh bạn cùng tên với tôi khi nãy lại hiện lên trước mắt, có khi nào anh ấy gọi vào số máy kia không, chắc là không thể nào, chuyện gì cũng có một độ "thực tế" nhất định, tuổi của tôi không còn cho phép để nghĩ đến chuyện ngôn tình trong đời thật nữa. Vậy mà chẳng hiểu sao tôi lại tìm lại chiếc hộp đang cất giữ thẻ sim kia, tôi không còn dùng số này vì muốn chuyển sang sử dụng sim 10 số. "Hội ngộ" với thẻ sim đã gắn bó với tôi trong suốt 3 năm phổ thông được 2 giây, tôi lại để nó vào chỗ cũ. Hôm nay cũng chẳng phải đi đâu, tranh thủ đọc cho xong quyển sách khi sáng, cũng còn tầm mười mấy trang nữa là hết rồi.

    Hôm sau tiếp tục là một ngày rãnh rỗi, tôi cầm một quyển sách mới đi bộ ra công viên Lê Văn Tám, mất khoảng 10 phút cho việc di chuyển và đó cũng là động lực để tôi duy trì việc đến đây. Hôm nay vẫn là một chiếc áo thun trơn màu xanh, quần joker màu xám và đôi sandal không liên quan đến bộ quần áo. Tôi chọn ngồi ở một băng ghế quen thuộc, nơi tầm 7h30 sẽ đón được ánh nắng nhẹ sáng sớm. Tôi lật giở từng trang đầu tiên của quyển sách mới, đọc được tầm 2 trang thì nghe tiếng gọi: "Ánh Minh". Tôi xoay người lại, là anh ấy, anh vẫn rạng rỡ như lần đầu tiên gặp mặt:

- Em lại đến đây đọc sách à?
- Khoan đã, tui nghĩ là nên đổi cách xưng hô một chút, mà hôm nay, Minh không đi với bạn à?
- Tại sao phải đổi, hôm qua em đồng ý rồi mà, anh đi một mình, có gì sao?
- Chứ không phải là hôm qua là Minh bị một nhóm bạn thách đố, chắc là đang chơi "truth or dare" đúng không?
- Hở, không. Hôm qua là anh tỏ tình với em thật. Làm gì có chuyện chơi ở đây.
- Khoan đã, sao Minh có thể nói những câu như vậy một cách trơn tru như thế.
- Vì anh nói thật lòng mà.
    Tôi cảm nhận có chuyện gì đó đang tiếp diễn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Chắc chắn nó phải sai ở đâu đó, thì câu chuyện này mới có thể đúng được. Một chàng trai thế kia, và tôi thế này, không thể nào...
- Hình như tui thấy có cái gì đó không ổn, tự nhiên, Minh đến nói với tui những câu như vậy, rồi tặng hoa, mà hôm qua có một nhóm bạn cứ nhìn mãi, nên tui vẫn tưởng đó chỉ là trò chơi.
- Chắc là vì người ta tò mò thôi. Anh nói thật...
-Khoan, não tui cần thở một chút – tôi cắt ngang lời, mà thật sự, tôi cần phải bắt nhịp lại chuyện gì đang xảy ra – ý như vậy là, Minh thích tôi á?
- Uhm – anh ấy lại cười, ôi, trái tim bé bỏng của tôi...– Điện thoại của em sửa xong chưa?
- Á, điện thoại...
    Tôi chưa kịp nói gì thêm, "mẫu hậu đại nhân" đang gọi, lời nói dối của tôi đến đây là kết thúc.
- Dạ, con về ngay, mẹ chờ con chút... - Tôi trả lời gấp gáp.
- Sửa được rồi à?
- Ah... uhm... thật ra hôm qua tui cho số giả, tui vẫn nghĩ là một trò chơi nên...
    Đến đây tôi không dám nhìn vào mặt anh ấy nữa, biết thế tôi đã không nói dối, nhưng nghĩ lại thì chuyện này ngàn lần cũng không thể là thật được. Một lực dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc khiến tôi giật mình...
- Không sao, cho anh lại số của em đi.
- Mẹ tui vừa gọi, tui phải về ngay ...
    Không được, không được, phải lý trí, tôi nhanh chóng đứng đậy, bỏ sách lại vào trong balo và trong tích tắc, anh ấy bắt được tay tôi, thôi xong tôi rồi.
- Xin lỗi, nhưng tui không thể cho số một người mới gặp 2 lần ...
    Phải giữ được bình tĩnh lắm tôi mới có thể nói ra câu đó, vậy mà nhanh chóng, anh ấy đã lấy được điện thoại của tôi. Tôi cố gắng vươn tới để giành lại nhưng chiều cao không cho phép, anh ta đưa điện thoại lên cao và bấm gì đó, vài giây sau tôi nghe tiếng nhạc quen thuộc: "Loving can hurt, loving can hurt sometimes,..." Tôi chưa kịp định thần thì anh ta đã chịu đưa điện thoại trở về lòng bàn tay của tôi...
- Tạm biệt, hẹn gặp lại em sau nhé.
    Tôi không nói gì thêm, tôi cần phải thoát khỏi mớ rắc rối này, đầu tôi bắt đầu trống rỗng, điều tôi còn nhận thức được đó là phải bước thật vững về phía cổng.

    Suốt cả một tuần, câu chuyện được tỏ tình bởi một anh bạn lạ cứ đâu đó lảng vảng trong đầu tôi. Tôi lưu lại trong danh bạn số của anh ta là "Người dưng". Mấy ngày sau đó, không có một tin nhắn hay cuộc điện thoại nào từ số máy lạ. Vậy mà bảo là thích tôi! Mặc cho mọi nổ lực tống hình ảnh của Minh ra khỏi đầu, tôi càng suy nghĩ về anh ấy nhiều hơn. Biết sao được, vì đó là lần đầu tôi được tỏ tình, lần đầu tôi được người khác tặng hoa, cả lần đầu được người ta chạm nhẹ vào tóc như thế. Hôm nay đã là một thứ 7 khác, tôi quyết định từ bỏ việc ra công viên để đọc sách, thay vào đó, tôi tự giam mình và hoàn thiện những việc còn đang dang dở. Phòng tôi có một cái cửa sổ nhỏ, nhìn theo phía này sẽ thấy công viên Lê Văn Tám, dù chỉ là tầng lá xanh mà thôi, thỉnh thoảng, mắt tôi lại vô cớ mà hướng về khoảng không đó. Anh ta có đến không, không thấy tôi, anh ta có buồn không, nếu vậy, sao không gọi cho tôi? Những câu hỏi liên tục nảy lên trong đầu làm tôi xao nhãng, tôi đành rời khỏi góc bàn và nằm trườn xuống giường. Sự êm ấm của gối chăn nhẹ nhàng ru tôi vào giấc ngủ. Đến hai giờ chiều, mẹ tôi lên phòng đánh thức tôi, lúc này tôi mới biết mình đã ngủ một giấc khá dài và hiện tại tôi đang sốt đến 38 độ. Ra đây là lý do khiến cho lý trí tôi mụ mị và nghĩ nhiều về anh ta như thế. Uống một tí thuốc chắc sẽ đỡ ngay thôi!

    Hôm nay là chủ nhật, tôi phải đến một nơi vào buổi tối, việc này khá quan trọng, vậy mà cơn sốt vẫn chưa chịu buông tha cho tôi. Hai ngày qua, người tôi cứ vật vờ không tỉnh táo, chắc là do cả tuần đều phải thức khuya để giải quyết bài học trên lớp và một số hoạt động của Câu lạc bộ. Chưa kể đến mối nghi vấn về lời tỏ tình kia vẫn còn đeo bám lấy tôi. Một động lực vô hình thôi thúc tôi cầm lấy điện thoại, vừa mở màn hình khoá, tôi nhận ngay được cuộc gọi đến, của "Người dưng":

- Alo – Tôi cố điều chỉnh giọng mình nghe có vẻ "tỉnh táo" nhất có thể.
- Em đang đợi điện thoại của anh đấy à?
- Sẵn tui đang cầm điện thoại thôi, Minh gọi tui có gì không?
- Hôm nay em có ra công viên không? – Nghe đến đây tôi cũng lờ mờ đoán được biết đâu hai ngày qua anh ta cũng chẳng đến công viên.
- Không, tui bận làm một số chuyện.
- Bận nhớ anh à? – Tôi im lặng và cười nhẹ với cái kiểu nói chuyện không thể ít tự tin hơn đó. – Nhớ nghỉ ngơi, sụt cân là không yên với anh đâu nhé.
- Vâng, tui đang cần yên lặng để nghỉ ngơi đây. Vậy nha. Bye!
    Tôi tắt máy trước, nếu không nghe thêm vài câu được nói bằng cái giọng trầm ấm ấy tôi sẽ không đủ sức để giữ được bình tĩnh mà "đổ" trước sự chân thành đó. Tôi cũng đã định cất tiếng hỏi sao cả tuần rồi anh ta mới chịu gọi cho nhưng lại thôi, ngỡ lại để anh ta nghĩ tôi trông chờ cuộc gọi ấy như thế nào thì ngượng chết mất. Sắp đến giờ, gác những chuyện về anh ta sang một bên, tôi phải đến nơi quan trọng kia.

    Một tuần mới bắt đầu, tôi cũng đã hoàn toàn khỏi bệnh để tiếp tục chiến đấu với khối lượng bài vở trước kỳ thi. Minh cũng nhắn tin và gọi cho tôi nhiều hơn, tôi biết là bản thân mình đang sắp rơi vào lưới mà anh ta cố tình giăng nên, nhưng chỉ nếu là qua điện thoại thôi thì chắc tôi sẽ ổn, miễn là không nhìn thấy khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ đó. Tôi thật sự không có đủ dũng khí để từ chối cuộc gọi hay ngăn bản thân mình trả lời tin nhắn cho Minh. Thôi thì đành thầm tự nhủ: vì sự nghiệp 21 năm FA bền vững không thể bị phá vỡ bởi một lời tỏ tình đột ngột như vậy, tôi phải cố lên!

    Thứ 7 lại đến, tôi thức dậy khá sớm theo thói quen, vừa thi xong nên hiện tại cũng đang rãnh rỗi. Tôi do dự không biết có nên đến công viên hay không, lỡ gặp anh ta ở ngoài đó thì phải làm sao. Mà cũng chẳng làm sao cả, không có lý do gì để tôi đánh mất chốn riêng tư của mình vì một người lạ mặt. Nghĩ thế, tôi lại chuẩn bị để bước ra khỏi nhà. Tự nhiên, tôi lại lưỡng lự đứng trước tủ quần áo, giữa một chiếc quần joker cùng váy, tôi băn khoăn không biết nên chọn cái nào, rồi tôi vẫn lấy chiếc quần joker quen thuộc và bước vào phòng tắm, không việc gì phải mặc đẹp cả, tôi chỉ việc đi ra công viên, đọc sách, mọi chuyện chỉ như vậy! Tôi lại đến và ngồi ở băng ghế cũ, bình thường thì chẳng ai ngồi ở vị trí đó, bởi vì một lát nữa thôi, nắng sẽ lên và đó là một trong những nơi đáp đầu tiên của nắng ở công viên này. Vậy mà tôi lại yêu cái sự ấm áp ấy, nhìn về phía trước là những bông hoa đủ màu sắc lung linh mời gọi ánh nhìn của người đi bộ gần đó, nhìn chéo một góc 45 độ là nơi mà người ta thường khiêu vũ cùng nhau và xa xa kia là khoảng sân nhỏ để người trẻ rèn luyện thân thể với các môn thể thao, đó cũng từng là chỗ mà tôi có thể quan sát "soái ca" của tôi ngày ấy. Tôi thở dài, vậy là hôm nay đành nhường ghế cho một anh chàng đang say sưa, hình như là anh ta đang đọc sách, nhường chỗ cho một người thích sách như tôi thì cũng không có gì nuối tiếc. Tôi cũng nhanh chóng tìm được một chỗ ngồi khác, hôm nay tôi không đọc ngôn tình, cũng không phải là sách kinh tế, mà là một quyển tiểu thuyết của tác giả Nhật có tên "5 cm/s". Không biết có phải do ảnh hưởng từ tên của tác phẩm không mà tôi cảm thấy tốc độ đọc của mình của chậm theo, như để cố ghi lại từng cảm xúc nhẹ nhàng của nhân vật chính và cả việc cố vẽ ra thật đầy đủ trong đầu những khung cảnh mà nhà văn Makoto đã dựng nên. Đang tập trung cao độ với quyển sách đang mở trên tay tôi lại nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc:

- Em lại đọc sách nữa à? – Anh ta đến và thản nhiên mà ngôi cạnh tôi, tôi chợt nhận ra anh ta là người đã ngồi vào chiếc ghế quen thuộc của tôi khi sáng.
- Thói quen thôi, à, tui nói rồi mà, hỏi tuổi thì không chịu nói mà suốt ngày cứ xưng anh là sao?
- Yêu nhau thì phải xưng hô anh em cho ngọt ngào chứ, em đồng ý yêu anh rồi còn gì? – Anh ta lại cười một cách đắc ý.
- Đính chính lần thứ n là tui chỉ nghĩ Minh đang bị vướng vô trò chơi nên có ý muốn giúp đỡ thôi.
- Anh sinh năm 86, lớn hơn em 10 tuổi đấy, chịu gọi là anh rồi chứ!
    Tôi mở căng hai mắt có thể vì ngạc nhiên, tôi vốn nghĩ Minh lớn tuổi hơn tuổi nhưng không nhiều, vẻ ngoài trẻ trung của anh ta thật khiến người khác dễ nhầm lẫn và cả tính tình cứ hay đùa giỡn nữa chứ. Tôi bị đứng hình trong vài giây, rồi cũng kịp bình tĩnh trở lại:

- Dạ, em xin lỗi, em không biết là anh lớn tuổi hơn em nhiều đến vậy, anh đừng trách em không lễ phép nha.

    Anh vuốt lấy mái tóc ngắn của tôi, rồi lại cười toả nắng, nụ cười có sức sát thương nặng nề đối với cô gái trẻ "chưa yêu lần nao". Anh đổi chủ đề nhanh chóng về sách, nói đến đề tài mình yêu thích, tôi hào hứng hơn hẳn. Thì ra anh cũng là một người thường xuyên đọc sách, bất ngờ nhất là anh cũng đọc ngôn tình như tôi, đến cả quyển sách tôi đang cầm trên tay, anh cũng đã đọc qua, chưa bao giờ tôi cảm thấy việc ra công viên ngồi lại thích thú đến vậy. Đến giờ tôi mới có thể thoải mái hơn nhìn anh hơn. Mái tóc ngắn gọn gàng, mày đậm, mắt sâu, mũi cao, làn da trắng khoẻ mạnh, anh đích thị là "con nhà người ta". Điều này càng khiến tôi cảm thấy hoang mang hơn nữa, đàn ông 30 vẫn còn là lứa tuổi trăng hoa, anh liệu có đang nghiêm túc với một con nhóc như tôi, quan trọng hơn, lý do gì để anh chọn tôi mà không phải là ai khác. Tôi lại tiếp tục bị bao vây bởi những thắc mắc không lời đáp, khi tâm lý tôi chuẩn bị sẵn sàng để hỏi anh thì anh lại nói:

- Cũng đã trưa, em nên về rồi đấy.
- Anh có bận gì không, em muốn hỏi anh một số chuyện.
- Anh biết em định hỏi gì, không cần vội, tối mai hẹn em ở Quỳ nhé.
- Không được anh ơi, tối mai em có chút việc, việc quan trọng lắm.
- Anh là quan trọng nhất, em không phải nói nhiều nha, với lại em không muốn anh trả lời thắc mắc của em à. Em muốn tự đi hay anh chở đến?
    Tôi yên lặng trong vài giây để cân nhắc giữa việc hy sinh chuyện quan trọng của mình với việc tự giải thoát cho mình những thắc mắc trong những ngày qua. Cuối cùng tôi quyết định cho mộng tưởng của mình một lời đáp. Tôi đồng ý hẹn với anh ở Quỳ - thật ra đó cũng là nơi quan trọng đối với tôi.

PHẦN 2: CHỈ CẦN EM TIN ANH

    Nhắc đến Quỳ, mỗi buổi tối chủ nhật của tôi hầu như đều ở đây, bắt đầu từ những ngày cuối năm lớp 11. Tôi bị nơi này thu hút bởi không gian nhỏ ấm cúng, nhiều người bảo Quỳ có cái "tiết" của Đà Lạt, còn tôi chỉ đơn giản đến đây để thoả đam mê của mình: guitar. Có lúc tôi độc tấu, có lúc tôi đệm đàn cho khách ở đây hát, vô tình tôi có thêm công việc bán thời gian để tự trang trải một số khoản chi của mình. Tôi yêu tiếng guitar từ nhỏ, bởi mẹ tôi từng là một nhạc công guitar, rồi vì gia đình, mẹ để ước mơ của mình gãy cánh. Tôi thương mẹ, nên cũng thương luôn tiếng guitar tự bao giờ. Tiếng đàn như liều thuốc an thần, dù lòng có đang rối như thế nào, chỉ cần có guitar, tôi sẽ dễ dàng bình tĩnh trở lại. Bạn bè chỉ những ai vô tình đến Quỳ mới biết tôi đang chơi nhạc ở đây, bởi tôi sẽ gặp rắc rối nếu mẹ biết, mẹ sợ tôi lại sao nhãng việc học nên không khuyến khích tôi tập luyện loại nhạc cụ này. Mẹ còn bảo con gái theo nghệ thuật dễ đa sầu đa cảm rồi tự dưng cũng dễ mộng tưởng, lỡ quên đi thực tế lại mang khổ vào thân. Đời của mẹ đã một lần sai nên không muốn tôi đi lại vết xe đó. Vâng, tôi là kết quả của cuộc tình chóng vánh giữa mẹ và một người ca sĩ, ba ruột của tôi đã sớm chạy theo ánh hào quang sân khấu cuối cùng để lại trong lòng mẹ vết thương lòng mãi không khép miệng. Sau đó, chính vì tấm chân tình của người bạn học cùng lớp, cũng là ba của tôi hiện tại, khiến mẹ cảm động và quyết định lên xe hoa lần nữa. Vì vậy, tôi luôn tự nhắc nhở bản thân đừng quá say vào mộng tưởng chính của mình, và đối với tôi, Minh như một mộng tưởng mà cho dù có vươn thế nào tôi cũng không thể chạm tới.

    Thoắt cái đã đến giờ hẹn, tôi diện một chiếc đầm suôn màu trắng, những lần đến đây tôi vẫn hay thường chọn những bộ cánh như vậy. Thêm được lần hiếm hoi không cần nói dối mẹ đến Nhà văn hoá Thanh niên để sinh hoạt nữa, tôi tự cảm thấy mình bớt tội lỗi hơn một chút. Đến quán, tôi gọi cho anh, anh đã ngồi đợi tôi ở một chiếc bàn con cạnh cửa sổ, nơi vẫn có thể hướng mắt nhìn trọn khoảng sân khấu nhỏ. Cô chủ quán đến hỏi tôi:
- Bé Minh hôm nay uống gì, cà phê đen không đường nữa à?
- Dạ, cô cho con như cũ nha cô.
- Hôm nay đi với bạn nên không chơi đàn phải không?

    Tôi nhìn Minh, anh cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, không biết trông chúng tôi hiện giờ có giống hẹn hò không nhỉ? Cũng trùng hợp thật, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và jeans. Đọc ngôn tình quá nhiều khiến cho tôi thường xuyên chú ý đối với trang phục của người khác chăng? Tôi "dạ" đáp lại câu hỏi của cô chủ quán cùng với nụ cười bẽn lẽn, lần đầu tiên tôi đi cà phê với một người khác giới, lại "soái ca" như thế nữa chứ, làm sao mà không khỏi ngượng. Tôi chỉ thầm mong ánh đèn nơi đây không đủ sáng để anh ấy thấy khuôn mặt đang dần đỏ lên của tôi. Mà tôi cá là thế nào, Minh cũng đã nhìn thấy, bởi vì trong mắt của anh ta thì tôi có khác nào là một con nhóc đâu. Với vẻ ngoài của mình, hẳn anh ta cũng hẹn hò qua không biết bao nhiêu cô rồi. Càng nghĩ, tôi lại càng muốn biết, rốt cuộc về lời tỏ tình hôm đó là như thế nào. Lần nữa, tôi vừa định mở miệng, anh ấy lại bắt lấy cảm xúc của tôi trước:

- Thật ra anh muốn đến đây để nghe em chơi đàn.
- Sao anh biết? Mà thường em chỉ đệm cho khách hát, giờ thì có anh Hoàng chơi thế em tối nay rồi.
- Em đệm cho anh hát nhé, bài "Em ơi", được không?
- Anh hát được thì em đệm được thôi.
    Đã nói đến niềm đam mê của mình thì phải tự hào chứ. Thế là tôi hào hứng đi lên, nói nhỏ vào tay của anh Hoàng và ngồi vào quen thuộc. Tôi dạo một đoạn đầu để Minh dễ điều chỉnh giọng, và anh cất giọng hát:
"Em ơi mình đã yêu nhau được mấy tháng rồi?
Em ơi mình đã qua bao nhiêu sóng gió trên đời?
Có mấy đêm anh thức khuya đọc những lá thư em trao đến anh
Em ơi mình đã xa nhau hơn cả tuần rồi!
Đây là valentine đầu tiên, anh và em có nhau, yêu nhau
Sao em không ở đây bên anh lúc này
Đây cà phê nhớ em,
Đây hàng me nhớ em,
Đây Đông Du nhớ em bên anh mỗi khi tan ca
Anh mong sao ngày chóng qua..."

    Giọng nói của anh bình thường vốn đã ấm áp lắm rồi, giờ đây anh lại dùng nó để luyến láy theo giai điệu nữa thì làm biết phải làm sao để tả hết sự ngây ngất của người nghe ngồi trong quán. Đã vậy, vừa hát anh lại vừa nhìn tôi bằng ánh mắt như nói rằng lời bái hát cũng là tâm tình của anh. Tôi phải vất vả lắm mới né tránh thành công ánh mắt đang cố bóp ngạt sự bình tĩnh ít ỏi của. Cảm giác ấm cúng từ ánh đèn vàng nhẹ càng khiến không gian trở nên lãng mạn. Cuối cùng tôi hoàn thành nhiệm vụ đầy khó khăn ấy. Khách trong quán dành tràn pháo tay nồng nhiệt dành cho sự kết hợp ngẫu nhiên, đến cả khi về chỗ ngồi, tôi vẫn còn nghe đâu đó tiếng xầm xì về phần trình diễn vừa rồi. Tôi uống lấy một ngụm cà phê để trấn an lại tâm hồn mong manh của mình, cái đắng của cà phê cùng hương thơm đặc trưng đối với tôi cũng mang đến tác dụng như tiếng đàn guitar vậy, đây là thói quen tôi học từ người ba hiện tại của tôi, ông ấy luôn uống cà phê đen và đọc báo mỗi sáng trước khi đi làm, và dĩ nhiên, ông ấy cũng không thêm đường.


- Sao em không uống loại gì khác giống con gái hơn?
- Em thích.

    Tôi cười lém lỉnh. Đã đến lúc để tôi đón nhận câu trả lời mà mình luôn mong đợi. Tôi từng vẽ ra trong đầu không biết bao nhiêu là kịch bản, nào là thật sự đó là một trò chơi, hay chỉ là anh ấy nhìn nhầm người, cũng có thể là lời thách đố của những người đàn ông 30 tuổi. Kịch bản cuối cùng là có khả năng xảy ra nhất. Nhưng dù thế nào, tôi cũng đã chuẩn bị tin thần để chấp nhận sự thật: tôi không thể nào là đối tượng của anh Minh. Hít một hơi thật sâu, tôi bắt đầu hỏi:

- Anh Minh, em muốn hỏi về lần đó ở công viên, tại sao là em?
- Vì anh thích. – Anh lại cười một nụ cười đắc ý, có vẻ như việc trêu chọc tôi khiến cho anh ấy hứng thú.
- Em hỏi nghiêm túc thật mà.
- Anh cũng nói thật. Anh thật sự thích em, nếu không muốn nói là yêu em.
- Khoan đã, sao anh dễ dàng nói ra như thế. Em mới gặp anh cách đây nửa tháng.
- Em thích hỏi tại sao nhỉ? Yêu thì không cần lý do, em chỉ cần tin anh là được.

    Anh ấy nhìn tôi, vẫn là ánh mắt đầy chân thành, tôi uống thêm một ngụm cà phê khác, vội vàng thay thế hình ảnh của anh trong mắt tôi bằng lọ hoa thạch thảo tím trên bàn và lặng nghe tiếng đàn guitar độc tấu của anh Hoàng. Lọ hoa thạch thảo bé nhỏ cũng như đang nhìn tôi, hỏi tôi đang nghĩ gì, thật ra tôi cũng chẳng mình đang nghĩ gì nữa. Tôi đang say, không phải say cà phê, mà là say nắng, ánh nắng của anh mang đến cho tôi thật dịu dàng. Liệu tôi có thể tin vào tình cảm này? Hình ảnh của mẹ lại hiện lên trong tôi, người phụ nữ nhỏ nhắn luôn giữ một nỗi buồn sâu thẳm dưới đáy mắt. Mẹ tôi, đã vội tin vào tình yêu và lẫm lỡ...

    Một mảnh ký ức vượt qua trong đầu tôi, là nhạc chuông điện thoại của anh, tiếng đàn guitar đó, giọng hát đó, không thể nào sai được. Tôi từng đệm đàn cho bạn tôi hát bài này, chỉ duy nhất có một bản ghi âm được thực hiện ở nhà của người bạn đó hồi tầm đầu năm...

- Anh có biết người nào tên Nam không?
- Biết chứ. Em trai anh có một giọng hát lạ đúng không?
- Vậy là lần đó, em đến nhà Nam...

    Anh cười hiền và bắt đầu kể lại những lần vô tình chạm mặt của chúng tôi. Lần ở The Coffee House, lần ở phố đi bộ, lần ở thư viện tổng hợp, và nhiều nhất là ở Quỳ. Anh bảo tôi như một nhành hoa thạch thảo, nhỏ bé nhưng mang một vẻ đẹp hoang dại, khiến cho người ta muốn nhìn, muốn nâng niu. Khuôn mặt thanh tú của anh bắt đầu nghiêm túc hơn, mày hơi nhíu lại...
- Cuộc sống anh có đầy đủ tất cả, nên hầu như anh không phải cố gắng để có được điều gì. Còn em thì khác, em không ngừng cố gắng để đạt được điều mình muốn. Kế hoạch cuộc thi đã có sẵn, không đủ kinh phí để chạy, người ta bỏ cuộc còn em vẫn kiên trì đi xin tài trợ. Thi một cuộc thi, lần đầu không đậu, năm sau em lại thi tiếp. Đề tài nghiên cứu khoa học, nhóm em nản, chỉ còn mình em, vậy mà em cũng kiên trì tìm đồng đội mới để hoàn thành. Người ta ra phố đi bộ để chơi, còn em cứ ôm đàn để tập. Em khiến anh nhận ra anh đã quá tự phụ, nếu anh không biết cố gắng, đến những thứ mà anh đang có anh cũng không giữ được...
- Mấy chuyện này...
- Phần lớn là do cô Mai kể anh nghe, anh cũng rất quý cô sinh viên từng gửi cho anh một mail thật dài để cảm ơn công ty đã tài trợ cho cuộc thi đó.

    Thì ra anh đã biết tôi lâu đến như vậy. Khi ấy, tôi còn là sinh viên năm 2, CLB của tôi mỗi 2 năm đều tổ chức một cuộc thi hùng biện, đó cũng là hoạt động nổi bật nhất của chúng tôi. Có vẻ chúng tôi không được may mắn vì trong cùng năm, nhiều cuộc thi hùng biện từ các CLB ngoài trường cũng đang rục rịch, nếu muốn giữ được cuộc thi ấy thì chỉ có cách là đổi mới và tăng quy mô. Thế là tất cả chúng tôi lao vào tìm ý tưởng, có những đêm chúng tôi đến nhà nhau bàn kế hoạch, cùng ăn rồi cùng ngủ. Nghĩ lại, đó là những kỷ niệm thật đẹp của tuổi trẻ. Khi đã xây dựng kế hoạch mới hoàn chỉnh, chúng tôi trình bày lên Đoàn trường để xin thêm kinh phí nhưng lại không được vì năm đó Đoàn trường phải chi thêm cho những CLB mới. Chúng tôi chia nhau đi vận động thêm từ các nhà tài trợ bên ngoài. Mặc dù đã nhận được sự giúp đỡ của một số doanh nghiệp nhưng vẫn chưa đủ dù đã cộng thêm số tiền do thầy cô Ban cố vấn và cả mỗi thành viên cùng đóng góp. Cô Mai, cố vấn của CLB chúng tôi, cũng là bạn thân của mẹ, giới thiệu chúng tôi đến gặp một doanh nghiệp là sinh viên cũ của cô, nhưng khi chúng tôi đến, vị giám đốc đó lại đang đi công tác nên chỉ có thể gặp trợ lý của anh ta. Thật may, ý tưởng của chúng tôi đã thuyết phục được nhà tài trợ. Đủ kinh phí, chúng tôi bắt đầu vào việc thực hiện những bước đầu tiên, đấy là đứa con tâm huyết của tất cả chứ không còn đơn thuần là một chương trình nữa. Chúng tôi chăm cho con mình từng chút một, đến những chi tiết nhỏ cũng phải thật chỉnh chu. Ba tháng sau, đêm chung kết diễn ra, người xuất sắc nhất đã giành phần thưởng xứng đáng. Khi những tiếng vỗ tay không còn nữa, khán giả dần ra về, đèn sân khấu cũng đã tắt, chúng tôi ôm nhau và khóc. Đối với thành viên năm nhất, năm hai như tôi, thì đây sẽ mãi là kỹ niệm không bao giờ có thể quên, còn các anh chị năm 3, năm 4, lần này sẽ là những ký ức cuối cùng trước khi khép lại quảng đời sinh viên của mình. Sau cuộc thi, ai trong chúng tôi cũng học được nhiều thứ, ai cũng thấy mình như trưởng thành hơn. Trước đó tôi cũng đã viết mail để mời vị giám đốc kia đến tham dự nhưng lần nữa anh ta lại đi công tác. Vậy mà giờ, anh ta đang ngồi trước mặt tôi đây. Và quan trọng hơn, chuyện học ở thư viện, The Coffee House, phố đi bộ, vậy thật ra anh ta bắt đầu chú ý đến tôi từ khi nào...

- Nhiêu đó đã đủ thuyết phục em chưa, cô gái nhỏ! – Anh lại vuốt lấy mái tóc ngắn lúc này đã được cột lên phân nửa của tôi.
- Còn lần ở công viên, là sao?
- Em lúc nào cũng độc lập, không muốn dựa dẫm vào ai, lúc nào cũng cố gắng kiểm soát mọi thứ. Nếu như anh đến một cách nhẹ nhàng, em sẽ quên anh nhanh chóng thôi. Thế nên, anh đành phải tìm cách làm em bất ngờ.
- Như thế thì có liên quan gì đến chuyện em độc lập hay không độc lập?
- Bởi vì em không thích những gì mà mình không chủ động thế nên chuyện gì đến bất ngờ em sẽ phải suy nghĩ về nó nhiều hơn. Anh nói đúng không?

    Anh lại cười, một nụ cười đầy đắc ý, nhưng nụ cười lần này lại mang chút gì đó đáng yêu đến lạ. Người đàn ông này lớn hơn tôi tận 10 tuổi, lúc tôi vừa chào đời thì anh ta đã học, đúng là trước Minh, tôi chẳng khác nào chỉ là một con nhóc mà thôi. Nhìn thấy tôi lúng túng, anh nhanh chóng chuyển đề tài, chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn về cuộc sống, về chuyện đi học, đi làm. Có những lúc cả hai lại cùng im lặng, dường như giữa chúng tôi vẫn còn điều gì đó chưa thật sự rõ ràng, vẫn còn điều khiến cả hai bận lòng, phải, tôi vẫn còn bỏ ngõ câu trả lời cho lời tỏ tình của anh. Đến bản thân tôi cũng không chắc về tình cảm của mình, nếu là anh, chắc tôi sẽ ổn chứ, anh có thật lòng hay chỉ chơi đùa? Anh có ngoại hình, có điều kiện kinh tế, ngoài kia không biết có bao nhiêu cô gái đang mong chờ cơ hội được ngã vào lòng anh. Còn tôi, một con nhóc vẫn còn đang đến trường, đến bản thân cũng chưa lo xong, giữa chúng tôi sẽ chẳng thể lâu dài, rồi anh cũng sẽ nhanh cảm thấy chán với một đứa như tôi mà thôi. Nhìn đồng hồ đã 8h30, chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi Quỳ, nói những lời tạm biệt dành cho nhau như những người bạn bình thường... giữ anh Minh và tôi, nên như thế. Ra khỏi hẻm, đi cùng nhau đến ngã tư đường, mỗi người một hướng, giờ tôi mới thấy đại thi hào Nguyễn Du đã tinh tế đến nhường nào khi viết nên vần thơ: "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ". Dòng xe vẫn ngang dọc đi về, Sài Gòn vốn lúc nào cũng hổi hả như vậy, lỡ buông tay nhau một chút thôi là cũng đủ để lạc nhau rồi.

    Về đến nhà, tôi nằm nay xuống chiếc giường bé nhỏ của mình, gác tay lên che mắt và lại bắt đầu nghĩ ngợi về những gì anh Minh nói. Đúng thật, tôi không thể kiểm soát nổi những gì mình không chủ động, cũng vì vậy mà tôi ngại bắt đầu mọi thứ. Đêm đã muộn, không thể lấy đàn ra chơi, tôi cắm tai nghe, bật album guitar của Ghibli Studio và ngồi cạnh khung cửa sổ nhỏ, thả ánh nhìn xuống thành phố về đêm. Sài Gòn không biết ngủ, lúc nào cũng có tiếng xe cộ qua lại, bản thân tôi đã lớn lên ở đây mà vẫn cảm thấy Sài Gòn thật ồn, không khi nào chịu để cho con người ta nghỉ ngơi, nhưng tôi yêu nơi này, nơi có ba tôi, mẹ tôi vẫn đang ngày ngày vun đắp cho tình yêu bé nhỏ của họ, dưới đường kia biết đâu cũng có vài cặp đôi đang nắm tay nhau đi giữa dòng người tấp nập. Những ngôi sao xa nhấp nhíu như đang ra dấu hiệu đồng tình với điều mà tôi đang nghĩ. Còn tôi, giữa lòng thành phố này, có tình yêu của tôi không? Đèn điện thoại sáng lên, "Người dưng" gọi đến, tôi thở một hơi dài rồi ấn nút nghe:

- Minh à, anh xin lỗi, anh không nghĩ việc làm em bất ngờ lại khiến em khó xử đến vậy. Có lẽ bản thân anh cũng không còn đủ kiên nhẫn. Em không cần nghĩ nhiều về anh, anh sẽ chờ, chờ đến một ngày em có thể tin anh thật lòng, tin vào tình yêu của anh. Em ngủ ngon nhé!
- Anh ngủ ngon...
Nghe thấy giọng của anh, tự nhiên tôi lại thấy yên bình, những tâm sự rối bời trong lòng cũng thôi không làm ồn nữa. Tôi vào Facebook, viết vài dòng bâng quơ:

    "Sài Gòn ồn ào, Sài Gòn tấp nập khiến con người ta đôi khi muốn nhìn rõ nhau thật khó, huống chi đến vậy nghe thấy nhau để thấu hiểu và yêu thương. Rồi đến cả những ai đã "lỡ" bắt kịp tay nhau giữa nhịp đời hối hả, liệu có đủ sức để giữ chặt hay lại để mặc cho dòng người chen vào và cuốn mỗi người đi một ngả. Có người sẽ kịp nắm lấy một bàn tay khác, nhưng biết đâu cũng có người sẽ mãi cô đơn tìm kiếm nửa trái tim đã vô tình làm lạc đâu mất. Ai đó bảo tình yêu bền chặt, người khác lại nói tình yêu mong manh, quan trọng là chúng ta có thật sự đã yêu "đúng người" và yêu "đúng cách". Không biết có bao nhiêu con người vẫn ngày đêm tìm kiếm tình yêu, nhưng có mấy ai thật sự tìm thấy? Trong khi vẫn có đầy rẫy mảnh tim vụn vỡ như đang thách đố những trái tim vẫn còn vẹn nguyên có đủ cam đảm để trao một nửa "mình" cho ai khác. Nhưng yêu mà còn sợ hy sinh thì đó có phải là tình yêu?

    Người ta sống để yêu, chứ đừng yêu để sống nhưng cũng đừng mãi sống mà quên yêu. Bởi lẽ một món ăn chỉ ngon khi nó được nên tròn vị và vừa miệng người thưởng thức mà thôi!"

PHẦN 3: EM TIN ANH, ĐƯỢC KHÔNG?

    Một tuần mới bắt đầu, tôi tiếp tục với việc học ở trung tâm tiếng anh, đi làm gia sư, rãnh rỗi thì tập đàn, viết lách, tuần này không có lịch học trên trường. Minh lại đi công tác, anh ấy bận thật, mặc dù Minh đã bảo tôi không cần nghĩ nhiều nhưng tôi không thể ngăn bản thân mình nhớ Minh. Người ta bảo tình đầu thường không thành, nhưng lại khiến con người ta cứ nhớ mãi. Một cơn mưa chợt ập đến, Sài Gòn cũng bắt đầu vào mùa mưa rồi nhỉ? Mẹ gõ của phòng, gọi đứa con gái hư hỏng đã 8h sáng mà vẫn chưa thể bước xuống giường. Tôi kéo mẹ ngồi xuống, gối đầu lên đùi mẹ, tôi thỏ thẻ:

- Mẹ ơi, tự nhiên có một người tỏ tình với con, ban đầu con không cảm thấy gì hết, mà giờ tự nhiên con thấy cũng thích thích người ta. Chắc là con say nắng thôi hả mẹ!
- Là cái cậu mà tối qua con đệm đàn đúng không?
    Tôi ngồi bật dậy, mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt hiền dịu rồi lại kéo tôi nằm xuống trên đùi mẹ. Đó là chiếc gối có sức mạnh thần bí, mọi mệt mỏi đều có thể được xoa dịu chỉ cần tôi được nằm ở đây.

- Chị Hoa chủ quán là bạn của mẹ, chứ nếu không sao mẹ có thể yên tâm để con mình tối chủ nhật nào cũng ra khỏi nhà.
- Con xin lỗi mẹ, con…
- Con là con của mẹ, con thích gì sao mẹ không biết. Thật ra lúc phát hiện con nói dối mẹ, mẹ rất giận. Khi đó con mới bắt đầu lên 12 nữa, rồi mẹ gặp Hoa, Hoa bảo nhìn con chẳng khác gì mẹ lúc trẻ, mỗi lần ôm đàn là cứ như một con người khác, bỏ quên cả thế giới bên ngoài, chỉ biết say trong âm nhạc của mình. Thế nên mẹ mới để mọi việc đến bây giờ mà không nói. Mãi đến hôm qua, Hoa gọi cho mẹ bảo con đến quán với người lạ, thế nên mẹ nghĩ đã đến lúc nói con nghe sự thật.
    Rồi mẹ bắt đầu kể lại tuổi trẻ đầy nụ cười mà cũng thấm đẫm nước mắt của mình. Mẹ tôi mồ côi từ nhỏ, lớn lên trong cô nhi viện nên đã phải tự lập rất sớm. Bên cạnh việc dạy học, mẹ tôi cũng đi đàn thuê ở những quán cà phê và vô tình gặp ba ruột của tôi. Họ yêu nhau nhanh chóng sau vài lần gặp mặt, ba ruột của tôi là tình đầu của mẹ. Những năm đầu tuổi trẻ của mẹ tôi đầy ắp kỷ niệm đẹp của hai người, rồi cho đến một ngày, chính phút bồng bột của thanh xuân, ba mẹ phạm trái cấm. Những tưởng cuộc tình sẽ sang trang, vậy mà ai ngờ, gia đình của ba chê thân phận mẹ thấp hèn, rồi lại liên tục tìm cơ hội để tách hai người họ. Cuối cùng ba

tôi chọn theo lời gia đình sang nước ngoài phát triển sự nghiệp, nghe đâu cũng khá vất vả, rồi ba chuyển sang chọn một nghề ổn định hơn để lo cho gia đình mới của mình. Mẹ không hối hận vì ít nhất mẹ tôi đã yêu và được yêu, được sống những ngày hạnh phúc của đời mình. Tình yêu của mẹ cũng giống như cơn mưa rào của Sài Gòn, chóng đến rồi cũng nhanh đi, thoạt đầu làm cho con người ta cảm thấy thư thái sau những người nắng nóng, nhưng nếu đắm mình lâu quá lại dễ bị cảm… - Con người ta có thể dối mọi thứ, ngoại trừ ánh mắt của mình, cô Hoa bảo cậu ta thật lòng đấy con.
- Mẹ ơi, con sợ, lỡ con sai thì sao?
- Con à, khi con đặt tình cảm vào một người mà còn nghĩ đến chuyện đúng sai thì có chẳng bao giờ trở thành tình yêu cả. Mẹ tin con gái của mẹ biết điều gì cần cho mình. Huống chi, con còn có mẹ, có cả ba con nữa, yêu sai người thì yêu lại người khác, yêu sai cách tìm cách khác thích hợp để yêu. Cô Hoàng Oanh gì mà con hâm mộ không phải thường nói thế sao?

    Tôi nắm lấy bàn tay mẹ áp lên má mình, thật ấm áp và bình yên biết mấy. Ngoài khung cửa sổ kia, những hạt mưa vẫn đang hối hả trút xuống mặt đất, không nhanh giơ tay hứng lấy biết đâu lát nữa mưa sẽ tạnh ngay, rồi đến khi đó chỉ biết trông ngóng một con mưa khác đến, mà dạo này, Sài Gòn nắng mưa thất thường, biết đến khi nào mới gặp lại.

    Sau khi nói chuyện với mẹ, tôi cũng đã tự tin hơn với tình cảm của mình. Lần sau gặp lại, nhất định tôi sẽ trả lời anh một cách thành thật nhất. Thoáng đó mà đã hơn nửa tháng kể từ lần gặp nhau ở Quỳ, thỉnh thoảng anh cũng gọi cho tôi, đôi khi gửi cho tôi mấy tấm ảnh anh chụp với SNOW, Minh có thật là người đàn ông 30? Khi khoảng cách địa lý ngăn cách thì chính công nghệ là cầu nối níu giữ những mối quan hệ. Không biết bây giờ anh đang làm gì? Không nghĩ nhiều nữa, tôi sẽ gọi cho anh ấy, Minh luôn là người gọi cho tôi, cũng đã đến lúc tôi chủ động… Một tiếng tút, 2 tiếng tút, 3 tiếng tút,… phổi tôi như đang phồng lên rồi co lại theo nhịp của tín hiệu chờ.

- Anh đây?
- À, anh đang làm gì vậy?
- Nhớ em… thứ 7 tuần sau anh về, xem phim với anh nhé!

    Thật ra chỉ cần nghe tiếng của anh thôi là tim tôi đã đánh trống liên hồi rồi, “Nhớ em”… anh ấy cũng nhớ tôi, anh cũng đang nghĩ về tôi, tôi có thể ảo tưởng tin đó là thật được chứ.

- À…uhm… Anh chọn phim nhé, thật ra… em chưa bao giờ đi xem phim cả.
- À… rồi… – rõ rành anh ấy vừa chặn micro điện thoại lại để cười – Rất vinh dự được khai sáng em đến với thế kỷ 21!
- Không muốn cãi thêm với anh nữa, em đi ngủ sớm đây. Bye bye anh! - Em ngủ ngon.

    Đến khi đã kết thúc cuộc gọi tôi mới chợt nhớ đã quên chúc Minh ngủ ngon, thôi thì nhắn một cái tin chắc là cũng ổn. Ít nhất hôm nay tôi cũng đã có thể chủ động với tình cảm của mình. Một niềm tin bắt đầu nhen nhóm trong tôi…

    May mắn cho tôi, một tuần tiếp theo lại bận rộn với việc thực tập tại công ty cho bài báo cáo giữa khoá cũng phần nào khiến tôi cảm thấy thời gian trôi đi nhanh hơn. Chỉ còn cách vài tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ được gặp Minh. Tôi dành thơi gian chăm chút cho cơ thể, rồi đến việc chọn áo quần. Chưa bao giờ tôi cảm thấy việc đi chơi lại khó khăn đến như vậy, có chút gì mong đợi, cũng có chút gì đó hồi hộp. Cuối cùng cảm thấy bất lực vì tủ đồ tôi chẳng có gì ngoài những bộ màu đen, trắng với vài chiếc quần jeans. Đắn đo mãi, cuối cùng tôi chọn quần jeans cùng với chiếc áo kiểu, tất nhiên là màu trắng. Chuẩn bị xong, tôi nhanh chóng đến rạp CGV ở Pearl Plaza, đó cũng là nơi Minh đang làm việc. Tôi cũng đoán già đón non được việc anh ấy quyết định hẹn tôi sau giờ làm vì chiều chủ nhật tôi có một “cái hẹn quan trọng” ở Quỳ, còn nếu đi xem phim mà lại đi vào buổi sáng thì dường như không có không khí cho lắm. Lúc tôi đến tầm khoản 5h chiều, cũng là giờ tan tầm nên số người sử dụng thang máy khá là nhiều. Cuối cùng, tôi cũng đã đến CGV trước giờ hẹn. Thì ra rạp chiếu phim là như thế này, nhìn đâu cũng thấy đầy những poster, tiểu cảnh để khách đến check-in, thêm vào mùi bắp rang bơ thơm lừng cộng hưởng với ánh đèn vàng ấp áp như mời gọi con người ta ngồi lại và thư giãn với những khuôn hình trên màn ảnh rộng. Tôi chọn một chiếc ghế cao cạnh bàn được đặt sát tường, như vậy, tôi có thể ngăn ánh mắt mình ngó lung tung trước khi có ai đó nhận ra việc tôi bị “thời đại” bỏ quên. Tôi cũng từng được bạn bè rủ rê đi xem phim vài lần nhưng rồi cuối cùng đều bận chuyện khác nên việc xem phim của tôi “trì hoãn” đến bây giờ. Trong lúc tôi đang tập trung chọn một góc để thả tay trong trò Ballz thì có một người đàn ông lạ đến ngồi ạnh, là Minh, anh ấy vẫn còn đang mặc vest.

- Em đến lâu chưa?
- À… Em cũng mới đến. Anh vừa xong việc à.
- Uhm. Chiều này anh vừa đến Sài Gòn lại phải tham dự một cuộc họp quan trọng.
- Anh có đói không, đi ăn gì trước nhé!
- Anh không đói, xem phim trước đã, dù gì giờ này ngoài đường vẫn còn đang kẹt xe. Mình vào trong nhé, anh mua vé rồi.

    Bộ phim anh chọn là “A Silent Voice”, tôi thở vào nhẹ nhõm, dù sao đi nữa tôi cũng là một fan của anime. Mà không biết anh ấy có thật sự muốn xem phim này không nhỉ? Vừa bước qua cánh cửa vào bên trong rạp, tôi bị giật mình vì không gian tương đối tối, may mắn là tôi không bị vấp ngã, nếu không thì chắc là sẽ ngượng lắm. Hai vé anh chọn nằm ở hàng ghế gần phía cuối nên cũng khá dễ chịu cho mắt tôi. Đến đây, tôi mới chợt nhận ra hôm nay Minh ít nói hơn thường này hẳn, trong khi bản thân tôi cũng không biết phải nói gì, may mắn cuối cùng cũng đã có câu hỏi xuất hiện:

- Hôm nay lại là áo trắng nữa à?
- À…ưm….
- Em có vẻ thích màu trắng nhỉ. Anh cũng thích những cô gái yêu màu trắng.

    Vừa hay, sau một đoạn quảng cáo dài lê thê thì phim cũng đã bắt đầu, may thật, chứ nếu không tôi sẽ phải tiếp tục cuộc nói chuyện chỉ bằng những thán từ, bởi lẽ cái kiểu nói chuyện đầy “thính” kia tôi thật sự không thể thích nghi với nó nhưng mà chẳng hiểu sao tôi lại muốn được nghe nhiều hơn nữa. Con gái quả thật yêu bằng tai nhỉ? Âm nhạc nhẹ nhàng, du dương dần đưa người xem vào câu chuyện đời thường đầy những triết lý sâu xa để ai xem rồi cũng phải nhớ từ lần này đến lần khác để chiêm nghiệm và đút rút cho riêng mình những ý nghĩ. Đó chính là A silent voice! Minh có vẻ khá chú tâm vào bộ phim ở nửa đoạn đầu, anh nghiêng đầu về phía tôi, tay chống trên thanh dựa để làm điểm tựa cho đầu. Anh bây giờ vẫn còn là người đàn ông của công việc trong bộ vest đen kia, trông chúng tôi chẳng thể nào là những người đang chuẩn bị yêu nhau cả, chỉ như một người anh lớn cùng một con nhóc. Trong một phút tò mò tôi đã nhìn sang Minh, sự thật là anh ấy không hề chăm chú xem phim như tôi nghĩ, mà lại đang ngủ. Tôi cười nhẹ rồi tiếp tục đưa ánh mắt về phía màn hình, được tầm vài phút cuối cùng tôi vẫn quay sang và nhìn Minh thêm chút nữa. Có thật anh ấy sẽ là người yêu đầu tiên của tôi. Phim đến đoạn cao trào, âm nhạc thay đổi khiến Minh giật mình mở mắt, may mắn tôi đã kịp để ánh mắt mình rời khỏi khuôn mặt chững chạc kia. Cứ như thế, chúng tôi lại im lặng cho đến khi bộ phim kết thúc.

    Sau đó tôi trở thành tài xế bất đắt dĩ để đi đến chỗ ăn tối, một quán bánh canh bột gạo trên đường Xô Viết Nghệ Tĩnh. Điểm đến cuối cũng trong buổi rối ngày hôm nay là phố đi bộ. Minh đi mua chút gì đó để uống, còn tôi thì ngồi lại gần chỗ phun nước lặng lẽ dõi theo từng bước đi của người qua đường. Hôm nay là tối cuối tuần nên có vẻ phố đi bộ cũng khá đông đúc, chỗ này là một nhóm bạn trẻ đang cùng nhau hát bên cây đàn guitar, góc kia là có một cặp đôi nam đang tay trong tay nói cười và trao nhau những ánh nhìn triều mến. Những toà nhà thì vẫn đang hối hả trong việc “khoe mẻ” vẻ đẹp bất chấp màn đêm của mình với đủ loại ánh đèn xanh đỏ.

- Đi, dạo một vòng nhé!

    Tôi nhận lấy từ tay Minh một ly trà sữa, vừa đi, chúng tôi là vừa nói về bộ phim, về tô bánh canh lúc nãy. Minh cũng thú thật về việc ngủ quên trong lúc xem phim khi nãy, đến đây tôi cũng nghĩ rằng đã đến lúc nói cho Minh nghe về suy nghĩ của mình:

- Anh Minh này… em nghĩ em vẫn còn rất nhỏ … em chưa biết gì về…ưm… tình yêu cả. Thế nên, em hy vọng … nếu là anh, chắc em sẽ ổn… - Ấp úng mãi cuối cùng tôi cũng đã nói được điều mình muốn nói, bây giờ chắc má tôi đang đỏ ửng lên vì chính tôi còn đang cảm nhận được mặt mình đang nóng thế nào, tôi còn không dám nhìn anh ấy. Khoảng vài giây sau, Minh vẫn không nói gì, được một lúc, anh ấy choàng tay qua kéo tôi sát gần:

- Uhm… Anh biết rồi, hôm nay em đeo lense à?
- …ưm… em vừa làm phẩu thẩu mắt.
- Vậy là không được, anh phải giữ em chặt hơn nữa. Khi em còn đeo kính thì cái anh chàng đánh guitar hôm nọ đã để ý đến em rồi nên anh mới phải vội vàng. Giờ em lại không đeo kính, không biết anh phải gặp bao nhiêu đối thủ nữa đây.
- Anh đang nói đến anh Hoàng ấy hả?
- Uhm, cô bé à, em đáng yêu hơn em nghĩ đấy – Vừa nói xong, anh ấy xiết chặt lấy tay đang ôm gọn bờ vai bé nhỏ của tôi.

    Mặt tôi lại bắt đầu chín như quả gấc! Thật ra tôi có một công việc bán thời gian khác đó là làm “người mẫu” ảnh cho shop quần áo của một chị mà tôi quen ở lớp học guitar. Mặc dù thường xuyên nhận được lời khen về vẻ ngoài của mình nhưng mỗi khi nghe Minh nói thế tôi vẫn thấy ngượng. Tôi nhanh chóng chuyển đề tài sang một chủ đề khác, anh ấy cũng thôi không ôm lấy vai nữa mà nắm chặt lấy bàn tay tôi. Chúng tôi cũng nhau đi qua đi lại mấy vòng trên phố đi bộ, để cho nụ cười và ánh mắt tự nhiên cuốn vào cuộc nói chuyện không biết khi nào có thể dừng. Tiếng động cơ xe vẫn ngang dọc, người người cũng đang rảo bước xung quanh chúng tôi, thỉnh thoảng có vài cơn gió nhẹ thổi ngang làm mái tóc tôi hết lần này đến lần khác rớt xuống khỏi vành tay rồi được Minh vén lên nhẹ nhàng. Phía trước chúng tôi là một đám đông đang tụ tập gần nơi phun nước, chỉ vài bước chân nữa chúng tôi cũng sẽ là một phần đám đông đó. Nhìn xuống bàn tay mình đang được giữ chặt bởi một bàn tay khác, chắc là đâu đó ở Sài Gòn tấp nập và nhộn nhịp này thật sự có tình yêu của tôi.

    Chúng tôi bắt đầu yêu nhau như biết bao cặp đôi khác. Đôi lần rãnh rỗi trong tuần thì hẹn nhau cà phê hay ăn cơm rồi lại cũng nhau ngang dọc trên phố đi bộ, đến chủ nhật thì anh ngồi ở góc bàn bên lọ hoa thạch thảo nhỏ, còn tôi thì tỉ tê với cây đàn của mình như thường lệ. Những kỷ niệm êm đềm bên nhau cũng từ đó mà mỗi một nhiều hơn. Đó, không gì khác hơn ngoài tín hiệu của một cơn bão…

PHẦN 4: CÓ LẼ EM TIN LẦM…

    Mới đó cũng đã hơn nửa năm Minh và tôi chính thức yêu nhau. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã có một ngày sinh nhật 21 tuổi thật ý nghĩa bên cạnh bạn bè, gia đình và cả người yêu. Anh hoà nhập dễ dàng với nhóm bạn của tôi, cả đến ba mẹ tôi cũng có ấn tượng tốt về anh. Tôi nhận được từ anh một chiếc nhẫn đôi với tên của chúng tôi được khắc ở mặt trong làm quà sinh nhật. Còn vài ngày nữa là đến sinh nhật lần thứ 31 của anh, tôi tự nhủ sẽ làm điều gì đó đặc biệt vì từ trước đến giờ chỉ có Minh là người mang đến cho tôi bất ngờ mà thôi. Nghĩ vậy, nhưng biết làm gì, anh ấy có gần như đủ mọi thứ. Tôi đành nhờ đến sự trợ giúp của Nam, em trai của Minh, kiêm luôn bạn chí cốt của tôi từ khi lên đại học. Chúng tôi thân nhau từ một lần tôi vô tình nghe được tâm sự của Nam, cậu ta thích một bạn trai khác. Thế kỷ 21 đã cho phép con người ta sống với cá tính của mình nhưng, dĩ nhiên, không phải toàn xã hội. Nam rơi vào trạng thái cô lập khi gia đình, thậm chí đến bạn bè buộc cậu ta chối bỏ con người thật lúc nào cũng muốn thoát khỏi vẻ bọc là một cậu trai ngoan ngoãn kia. Thời điểm đó, chính âm nhạc để kết nối tôi với Nam, để tôi có cơ hội được lắng nghe và hiểu cậu ta, cuối cùng, nhờ sự kiên trì của mình, Nam dần thay đổi định kiến của những người xung quanh. Thế nên, "xét" về "quan hệ học" thì nhờ Nam tư vấn là một lựa chọn không thể hoàn hảo hơn. Tôi hẹn Nam ở một quán cà phê quen, chúng tôi ngồi với nhau đến tầm 2 tiếng. Tôi những tưởng sau buổi nói chuyện này, tôi sẽ biết chuẩn bị gì cho ngày sinh nhật của Minh sắp tới, mà thay vào đó là nỗi hoang mang về câu nói của Nam:

- Minh này, thật ra, đôi lúc Nam cảm thấy là anh Minh giống Nam ấy!
- Ủa, anh em ruột mà, bảo sao không giống!
- Không, ý Nam là...ưm...à...là... về mặt giới tính kìa. – Tôi im lặng và không nói gì thêm, miệng cũng không giữ được nụ cười nữa – Thật ra anh của Nam có một ông bạn thân, mà hai người đó thân lắm, trước đây thì anh này là bạn học của anh Minh, từ thời cấp 3 đã thân nhau rồi. Cho đến 6-7 năm trước, anh đó đi du học rồi ở Singapore làm việc luôn. Khi đó Nam cũng còn nhỏ nên không biết có chuyện gì, Nam chỉ nhớ anh Minh buồn lắm, học sa sút đến ba mẹ phải nhắc nhở. Anh Minh cũng chưa từng có bạn gái, cho đến một ngày ảnh quen với Minh. Nói thật là Nam cũng hơi bất ngờ. Mà, cái anh bạn thân đó vừa về nước cách đây 2 tháng, nghe đâu sẽ ở lại Việt Nam luôn.
- À, là anh Khánh đúng không? Minh có gặp anh Khánh một vài lần. Chắc là bạn thân thôi, không có gì đâu.
- Uhm... Nam cũng nghĩ là do mình đa nghi. Thấy anh đó cũng hay gọi điện cho anh Minh, nghe sơ sơ cũng từng đi chơi đâu đó với nhau nữa...

    Những lời sau đó của Nam tôi chẳng còn nghe được gì nữa. Đúng là khoảng 2 tháng nay tôi cũng không gặp Minh nhiều như trước, phần vì tôi vừa phải hoàn thành việc ở công ty lại đang trong giai đoạn làm khoá luận, còn anh Minh thì vẫn luôn bận rộn như ngày đầu quen biết. Anh Khánh trong ấn tượng của tôi là một người lịch thiệp, điển trai và dễ gần. Tuy chỉ vô tình gặp nhau được một vài lần khi tôi cùng anh Minh đến quán cà phê ưa thích của anh ấy, nhưng anh Khánh cũng nhớ được tên tôi và thậm chí đôi lần chủ động trò chuyện. Nghe Nam nói thế, tôi đành cười cho qua chuyện, rồi tự nhiên để lại một nốt buồn thoáng trong lòng...

    Đêm 31/12, tôi và Minh bên nhau, tay trong tay cùng đón chờ thời khắc chuyển giao của năm mới. Sau đó đúng 1 tuần, Minh sẽ trở thành người đàn ông 31. Ngày cuối năm, ngươi dân thành phố tập trung ở đây khác nhiều để trông đợi những tráng pháo hoa sắp sửa giăng kín trời, chào mừng một năm mới thành công sắp đến. May mà đến sớm nên chúng tôi đã kịp tìm cho mình một vị trí đắc địa ở Cầu Mống – cây cầu lâu đời nhất ở Sài Gòn. Thành phố đêm cuối năm khi nào cũng ngập tràn những màu sắc từ mọi hướng, nhưng đến mãi năm nay tôi mới nhận thấy thì ra ánh đèn điện cũng có thể lung linh đến vậy. Nhìn sang bên cạnh, những cặp đôi khác cũng hạnh phúc bên nhau, và tôi cũng vậy. Tranh thủ cơ hội tôi cũng cố gắng "ngấm ngầm" khai thác thêm thông tin để chuẩn bị quà sinh nhật cho Minh. Nhưng mọi chuyện cứ đâu phải mình nghĩ là được. Ngày cuối năm là ngày kết thúc, kết thúc để rồi lại mở ra một khởi đầu mới, nhưng từ nay, đối với tôi, đêm 31/12 chỉ đơn thuần là "kết thúc".

    Chúng tôi vô tình gặp anh Khánh, anh ta đi một mình. Trước đó tôi cũng thấy Minh nhìn điện thoại một vài lần với nét mặt lo lắng, khi ấy tôi cũng cảm nhận được một điều không lành sẽ xảy ra. Minh nhờ tôi mua giúp annh vài ly nước, tôi hiểu, anh cần khoảng thời gian riêng để giải quyết chuyện gì đó với anh Khánh. Tôi chọn mua ở một quán khá xa Cầu Mống, vừa đi bộ vừa nghĩ mông lung về việc giữa anh Khánh và Minh đang xảy ra chuyện gì. Cũng hơn nửa tiếng trôi qua, chỉ còn tầm 15 phút nữa thì thời khắc giao thừa sẽ điểm, tôi nghĩ mình nên trở về. Cầu Mống lúc này cũng đông hơn, khó khăn lắm tôi mới có thể vượt qua dòng người để đến chỗ mà Minh đang đợi...

    ...Giá như đêm đó, tôi đã không thể tìm được anh, giá như để cho dòng người cứ cuốn chúng tôi xa mãi thì có lẽ sẽ đỡ đau đớn hơn thế này. Thời điểm ánh mắt anh vừa chạm đến tôi cũng là lúc khóm pháo hoa đầu tiên rực rỡ trên bầu trời và đồng thời là giây phút tôi chúng kiến người yêu của tôi đang ôm chặt lấy một người khác với ánh mắt trộn lẫn giữa hạnh phúc và đau khổ. Tôi đứng trân người cho đến một tràng pháo hoa khác làm tôi giật mình. Hình như dưới khoé mắt tôi có chút nước gì đang đọng lại. Một người nào đó đi ngang trước mặt tôi, đó chính là cơ hội để tôi trốn khỏi bầu không khí ngột ngạt này, tôi nhanh chóng lẫn vào dòng người. Cám ơn Sài Gòn vì lúc nào cũng đông đúc, để người ta có cơ hội dễ lạc nhau đến vậy. Trong khi mọi người vẫn đang đắm mình trong không gian rực rỡ của pháo hoa, tôi vội vã lấy xe ra về, thật may vì tôi đã tự đi xe đến đây vì nghĩ đến việc nếu Minh đến đón tôi sẽ phải đi ngược đường. Ai biết được lòng đường lác đác vài người qua lại thế kia trong chốc lát nữa thôi sẽ trở nên chật chội với hàng trăm phương tiện. Thôi, cho tôi xin sớm giã từ chốn ồn ào đó để về lại với cuộc sống bình yên vốn có của mình. Sài Gòn tấp nập này không có tình yêu của tôi...

    Về đến nhà, tôi chỉ biết ôm ba mẹ mà khóc, con gái đã hơn 20 rồi mà cứ gặp chuyện là lại khóc nhè trong lòng ba mẹ như những ngày còn bé. Điện thoại liên tục nhận được cuộc gọi đến từ "Người dưng" và hàng loạt những tin nhắn: "Nghe anh nói 1 lần đi em", "Anh xin lỗi", ... Tâm trạng tôi không còn đủ ổn định để tiếp nhận thêm bất kỳ thông tin nào nữa. Cuối cùng, tôi cũng cảm thấy mình đủ cam đảm để nghe máy:

- Minh à, anh xin lỗi, mình gặp nhau được không em, ngày mai, anh đến nhà đón em nhé! Đi với anh đến một nơi thôi... được không em?
- Uhm...
- Em... em ngủ ngon.

    Tôi tắt máy trước vì biết bản thân mình chẳng thể nói thêm được gì cũng không muốn nghe gì thêm, vì giờ nếu có nói gì đó thì chắc chắn cũng sẽ bị những tiếc nấc chặn lại còn để lâu hơn chắn anh ấy sẽ nghe được tiếng tôi vẫn đang thút thít. Ngày mai, xem như là buổi hẹn cuối cùng, bản thân tôi cũng đang trông đợi vào một điều viễn vông rằng những gì tôi nhìn thấy chỉ là sự hiểu lầm mà thôi.

    Sáng hôm sau anh ấy đến đón tôi. Ngồi sau xe, mùi hương quen thuộc từng đợt xộc vào mũi tôi, thường ngày tôi cảm thấy nó ngọt dịu đến chừng nào thì hôm nay đối với tôi chỉ là sự đắng chát. Tôi cũng không còn vịn hờ lấy vai Minh hay cho tay mình vào túi áo khoác như trước. Lớp không khí giữa chúng tôi trở nên đặt sệt hơn bao giờ, đến việc giơ bàn tay đến trước tôi cũng đã cảm thấy nặng nề và tim mình như đang quặng thắt. Vì là ngày lễ nên đường phố cũng vắng vẻ, trông chốc lát tôi lại được đưa đến Cầu Mống, nơi đầy những "kỷ niệm". Chúng tôi đứng ở giữa cầu, đúng vị trí cách đây chưa đầy 8 tiếng tôi đã nhìn thấy điều mà mình không muốn thấy nhất. Minh bắt đầu kể chuyện, tôi vẫn lặng thinh. Câu chuyện về tình yêu của hai cậu bạn cùng lớp, đầy những lo sợ và hạnh phúc. Tình đầu, làm sao có thể quên được, dù có đau đớn thế nào thì vẫn không ai có thể quên mà cũng chẳng muốn quên...

- Thật ra anh cũng ngờ vực giữa anh và Khánh cuối cùng là gì. Anh chỉ cảm nhận được nó không đơn giản là tình bạn. Cho đến khi Khánh đi du học, khoảng thời gian cô đơn anh mới dần bình tĩnh cho để nhìn nhận lại bản thân mình, cho đến khi...
Đột nhiên anh dừng lại chốc lát, tôi biết rằng Minh đang nhìn tôi, mắt tôi vẫn hướng về phía xa, cố gắng giữ cho mình tâm trạng bình tĩnh nhất, tôi không muốn mình sẽ khóc trước mặt anh, như thế yếu đuối lắm. Rồi anh chậm rãi nói tiếp.
- Cho đến khi Khánh trở về... anh...anh... anh xin lỗi, anh vẫn còn nhớ tình đầu của mình. Nhưng anh đã yêu em, bằng tất cả những gì anh có. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em có thể tin rằng anh đã yêu, được không?

    Nói đến đây, tay của anh ấy không còn đặt trên thành cầu mà chuyển sang ôm ngang lấy vai tôi. Cánh tay này tối qua vừa ôm một ai khác... nghĩ đến vậy tôi thấy lòng mình như thắt lại. Tôi vẫn không nhìn Minh, thở một hơi dài thầm trong lòng, tôi bắt đầu nói thốt lên những từ đầu tiên:

- Em hiểu mà, anh không cần lo lắng.

    Anh xiết chặt vòng tay ôm hơn nữa, hôn nhẹ rồi tựa đầu lên mái tóc mềm của tôi. Tôi thầm ước, giá như đêm qua chưa từng có chuyện gì xảy ra, giá như tôi không nhìn thấy gì hết thì những giây phút thế này sẽ hạnh phúc biết mấy. Chúng tôi đứng lặng như thế được một lúc rồi ra về. Mối tình đầu của tôi, đến đây là hết...

    Anh đưa tôi về, tôi bước một mạch vào nhà mà không nói lấy một câu từ biệt, cũng không đứng chờ cho đến khi bóng anh hoà cùng dòng người như mọi lần. Bởi vì bản thân tôi không còn đủ sức để giữ lấy những giọt nước mắt đang căng tràn nơi khoé mắt. Mẹ tôi đã ở sẵn trong phòng chờ tôi về, giang đôi tay rộng để ôm lấy tôi vào lòng, tôi lại khóc, tội cho đôi mắt sung húp của tôi, tội cho trái tim nhỏ của tôi, tội cho tình đầu của tôi.

- Đi con, rời khỏi Sài Gòn, nơi mà tình đầu đau khổ của cả mẹ và con đều ở đây?

- Là sao mẹ?
- Ba con vừa được thăng chức giám đốc chi nhánh ở Hà Nội, ba mẹ cũng vừa định bàn với con về việc này. Đến khi con hoàn thành khoá luận, cả nhà mình sẽ chuyển ra Hà Nội.

    Vậy là theo kế hoạch, cuối tháng này cả nhà tôi sẽ bay ra Hà Nội. Mai đây tôi sẽ phải chia tay Sài Gòn để đến một nơi xa lạ, không còn tiếng động cơ xe ngang dọc suốt ngày đêm, không còn những cơn mưa rào thoáng qua rồi chợt tạnh, không còn ngọn đèn xanh đỏ sáng rực cả góc trời, chắc sẽ nhớ lắm. Một ngày trước khi đi, tôi dành thời gian đi lại những nơi đầy kỷ niệm: những ngôi trường tôi đã từng học qua, những quán cà phê tôi thường lui tới, rồi đến thư viện, nhà sách, công viên, ... đến chiều tôi thả bộ và vòng trên đường Nguyễn Huệ, cuối cùng không kìm lòng được mà đến Cầu Mống. Tôi đứng lặng một hồi lâu để mặc cho gió thổi bay mái tóc giờ đã dài hơn ngang vai một chút, trên đó, có nụ hôn của người tôi thương gửi lại. Sài Gòn vô tình và lãnh đạm, mặc cho con người có đau buồn đến mức nào thì Sài Gòn vẫn không chịu buông tha họ khỏi dòng đời hối hả. Suốt một tháng, bận rộn với khoá luận, giải quyết phần công việc còn lại ở công ty, chia tay với các anh chị ở chỗ làm thêm, tôi cũng không có nhiều thời gian nghĩ về anh, vậy mà vô tình chuyện không vui cũng vơi đi phần nào. Chớp mắt cũng đã đến ngày bay, hôm đó có một vài người quen của ba mẹ và vài đứa bạn thân của tôi đến tiễn, trong đó có Nam, cậu ta chuyển cho tôi bó hoa của anh Minh. Hoa hồng vàng, biểu tượng cho tình bạn bền chặt, cũng đúng thôi, giữa hai chúng tôi có còn gì khác chăng ... Máy bay cất cánh, nhìn ngoài ô cửa, nhà cửa phố xá nhỏ dần rồi mất hút sau biển mây, vậy mà chẳng hiểu sao tôi không thể thu mắt mình thôi không nhìn xuống, ánh mắt của liệu tôi có tới được nơi anh. Tôi lại nhớ đến những lời anh nói khi chia tay, nhớ đến nụ hôn còn vương trên tóc, anh đã từng yêu tôi, chúng tôi đã từng yêu nhau, một cách nhẹ nhàng mà thắm thiết, chỉ là tình yêu anh dành cho tình đầu vẫn lớn hơn nên tôi đành miễn cường rời khỏi vòng tay anh. Chào anh, chào Sài Gòn, chào một phần tuổi trẻ của tôi...

PHẦN 5: YÊU LẠI?

    Chỉ mới ngày nào tôi còn bỡ ngỡ với không khí lạnh đến khó chịu của Đông Đô mà giờ đây đó là một phần trong cuộc sống của tôi. Ba năm trôi qua, cuộc sống của tôi hiện tại cũng đã ổn định hơn so với năm đầu mới đến. Tóc tôi cũng đã dài đến ngang hông vì tôi không muốn cắt nó. Ba năm không có tôi, chắc anh vẫn hạnh phúc bên gia đình mới, còn tôi, mãi nhớ đến anh làm gì? Chiếc nhẫn đôi tôi tôi vẫn giữ bên mình, nó không nằm trên ngón áp út nữa mà ở trên cổ. Tôi ghét sự cố chấp của mình nhưng không thể làm gì… Trong ba năm, tôi trở về Sài Gòn duy nhất một lần vào ngày lễ tốt nghiệp của mình, lần đó tôi có gặp lại anh, anh vẫn tặng tôi một bó hoa hồng vàng, chúng tôi hỏi han nhau như những người bạn lâu ngày gặp lại... Thỉnh thoảng tôi cũng nghe vài tin của anh từ Nam, nghe bảo anh vẫn bận rộn, thường xuyên vắng nhà, cậu ấy cũng tranh thủ đôi lần công tác ở Hà Nội ghé thăm tôi, mang cho tôi chút quà từ Sài Gòn. Ba năm rồi, cũng đã đến lúc quên anh rồi, thế nhưng, nói thì lúc nào vẫn dễ hơn làm…

- Minh, em đi gặp khách hàng với anh.

    Anh Khoa dừng trước bàn làm việc của tôi trong 3 giây rồi lại rảo bước về phía văn phòng của anh cách đó vài bước chân. Với vai trò là một người trợ lý, tôi phải luôn sẵn sàng cho những tình huống như thế. Ba tôi từng có ý định sắp xếp cho tôi một chân trong công ty mà tôi đang quản lý nhưng tôi muốn bản thân mình có thể tự lập. Cuối cùng, tôi cũng may mắn xin được việc tại một công ty chuyên cung cấp các loại thảm sàn nội và ngoại. Những năm đầu khi tôi mới đến, công ty cũng vừa thành lập được 1 năm nên rất chật vật, sang năm sau nguồn hàng và đầu ra cũng ổn định hơn nên hoạt động của công ty mới thật sự đạt được hiệu quả. Theo lời anh Khoa, vị khách hàng mà chúng tôi sắp đi gặp là đại diện đến từ một công ty thiết kế nội thất nổi tiếng ở Sài Gòn, nhiều khách hàng hiện tại của chúng tôi là được công ty này giới thiệu đến. Khi đến nơi, tôi mới biết hoá ra đại diện bên phía công ty ấy vốn là chỗ quen biết với anh Khoa. Họ tham gia chung với nhau trong một Câu lạc bộ thời đại học. Cuộc hẹn diễn ra ở một quán cà phê thân mật, sau khi hợp đồng được ký kết, hai anh bắt đầu luyên thuyên hỏi han nhau về chuyện xung quanh đến cuộc sống sau đại học, còn tôi thì ngồi lặng lẽ bên cạnh, thỉnh thoảng, tôi cũng được hỏi đến một vài câu nhưng quả thật rất khó để có thể trở thành một phần trong buổi nói chuyện đó. Người bạn duy nhất có thể hiểu tôi đó chính là ly cà phê đen không đường trước mặt. Vốn sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cho đến khi tôi vô tình nghe thấy một cái tên đã từ lâu rồi tôi đã cố không nhớ đến…

- À, Khoa này, có gặp Thiên Minh không, ảnh cũng đang ở Hà Nội đấy. Tao có rủ ảnh tới mà ảnh bảo bận.
- Ừ, tao có gặp ảnh vài lần, nói thật từ hồi ra đây lập nghiệp, nhờ ảnh mà giờ công ty tao mới được thế này. Mà, trông anh Minh vẫn còn trẻ chán, chứ đâu như tao với mày.
    Nghe đến thế, ngụm cà phê trong miệng tôi chợt trở nên đắng chác đến mức làm tôi bị sặc. Chắc là một người nói đó có tên giống nhau thôi, đâu có nhiều sự trùng hợp trên đời đến như thế. Anh Khoa vội vàng tìm cho tôi khăn giấy để tôi lau cà phê trên áo, rồi dùng áo của anh để giúp tôi che chắn những vết mờ còn lại. Trông anh lúng túng như thể anh mới là người bị cà phê đổ lên người. Buổi hẹn cũng vì vậy mà kết thúc.

    Một năm nữa sắp qua đi. Có ai đó đã từng nói, đừng để những chuyện không vui xảy ra vào ngày đặc biệt vì người ta sẽ phải nhớ đến chúng nhiều gấp hai lần. Thật vậy, càng gần ngày cuối năm, chuyện cũ như tự nhiên ùa về thành đợt sóng tâm trạng trào dâng trong đáy lòng. Những khi thế này, tôi hay đến quán Đinh để thưởng thức một ly cà phê trứng và lặng ngắm dòng người đi bộ quanh Hồ Gươm. Chẳng hiểu vì một lý do nào đó, mỗi lần đến đây tôi khiến tôi có cảm giác như mình đang ở Quỳ, có chút gì đó hoài niệm. Hà Nội ngày cuối năm lạnh, ai bước ra đường đều choàng cho mình những chiếc khăn to tướng. Tôi cũng bất giác mà chạm tay lên chiếc khoăn choàng cổ của mình, đó là một trong những món quà sinh nhật mà tôi nhận được từ Nam, nó có màu trắng, đến giờ nó vẫn là cái tôi thích nhất. Nghĩ cũng thật lạ, lúc nào cậu ta cũng tặng tôi đến 2 món quà sinh nhật. Tôi nghĩ là tôi biết lý do thật sự đằng sau nhưng lại chẳng bao giờ hỏi Nam để xác nhận lại. Tôi cố thôi việc chất vấn cảm xúc của mình tại sao lại như vậy, vậy mà có những chuyện nên quên tại sao lại không thể quên? Những giai điệu nhẹ nhàng của ca khúc “Cho em gần anh thêm chút nữa” nhân cơ hội lảng vảng đâu đó trong đầu tôi…

“Một chút nhớ anh đấу
Một chút mơ chưa đầу
Một chút thương anh mà xa như khói mâу
Một chút ít hơi ấm
Một chút thương âm thầm
Một chút уêu thôi nằm sâu như sóng ngầm
Một chút nhớ thành hai
Một chút mơ góp lại
Một chút thế thôi mà buồn mỗi sớm mai
Một chút gió thành bão giông
Một chút mưa đầу biển rộng
Một chút уêu thôi mà đau đến cháу lòng
Yêu là như thế dù là sai là thế nào
Vẫn cứ уêu thôi và уêu đến khi tàn hơi
Ɓao lần đã cố nhủ lòng phải quên đi
Mà tim ơi sao mềm уếu quá vậу”


    Một giọt lệ tự nhiên chảy tràn ra khỏi khoé mắt khẽ rơi xuống bàn tay đang nắm lấy chiếc nhẫn đeo trên cổ một cách vô thức khiến tôi giật mình. Vài ngày nữa là đầy 3 năm, 3 năm thanh xuân của tôi lại sắp qua đi với đầy những nỗi nhớ về anh, tình đầu của tôi…
    Năm nào đến ngày 31/12, tôi đều đến Đinh, rồi đi bộ vài vòng quanh Hồ Gươm đến nửa đêm rồi về nhà. Năm nay tôi nhận được lời mời cà phê từ anh Khoa nhưng đã từ chối, trong ngày này, tôi chẳng có tâm trạng để đi cùng ai cả. Khác với Sài Gòn, Hà Nội không quá vội vã, mọi thứ ở đây đều có vẻ chậm rãi và từ tốn, tôi trộm nghĩ, nếu lỡ có lạc nhau trong giây lát cũng sẽ nhanh tìm lại được nhau. Gió từ Hồ Gươm thổi từng cơn mát lạnh len lõi trong mái tóc, tôi đưa tay vuốt nhẹ và kéo chúng về phía trước để đỡ rối. Mới hôm nào chỉ cần giơ tay lên là đã chạm được đuôi tóc, còn giờ phải duỗi hết cả cánh tay. Thế mới thấy thời quan qua mau. Người ta thường bảo thời gian vô tình giết chết mọi thứ, vậy tại sao lại mềm lòng để câu chuyện tình buồn mãi quấn lấy trái tim tôi thế này?

    “Loving can hurt, loving can hurt sometimes…”

    Giai điệu đó, giọng hát đó, tiếng chuông điện thoại… những mảnh ký ức xa xưa như gọi về. Một người đàn ông đang đi phía trước mặt tôi, vóc người cao ráo trong chiếc áo khoác dài đến ngang gối, mái tóc ngắn gọn gàng, chiếc khăn choàng màu trắng được quấn trên cổ để buông thỏng một nửa ở sau lưng, một tay anh tay cho vào túi áo khoác, tay còn lại đang cầm điện thoại áp sát bên tai, mặt người đàn ông đó hơi nghiêng về phía Hồ Gươm một góc vừa đủ để những ai đã từng biết anh ta trong quá khứ có thể dễ dàng nhận ra… Minh, anh ấy đang ở đây, cách tôi tầm 10 bước chân, nếu bước nhanh một chút, chắc chắn tôi sẽ bắt kịp. Chân tôi bắt dầu di chuyển, một bước, hai bước, tôi đứng lại… gặp nhau thì sao, giữa chúng tôi còn là gì đâu, với lại biết đâu anh đang đi với ai đó chứ đâu như tôi vẫn cô đơn giữa dòng người… May mắn có một chiếc ghế trống ở gần đó, tôi ngồi xuống, vừa để đôi chân mệt mỏi của mình được nghỉ ngơi, vừa cố bình thản tâm trạng. Gió lại thổi nhẹ khẽ làm cành liễu trước mặt tôi đung đưa, Tháp Bút vẫn ở đằng xa, một mình giữa dòng nước đang óng ánh những sắc cam vàng của đèn điện. Tôi tháo chiếc nhẫn xuống, cầm chặt trong tay. Tôi từng nghĩ đến chuyện gửi nó ở lại Hồ Gươm để không phải cứ mỗi lần nhìn lại gợi về những việc tôi cần quên… Vậy mà làm thế nào cũng không đành lòng…

- Anh ngồi ở đây được chứ?

    Hà Nội kể ra cũng không to bao nhiêu. Minh từ đâu đến chỗ tôi, dùng cái chất giọng trầm ấm ngày nào ghé gần kề vào tai tôi thỏ thẻ. Bâu lâu rồi không nói chuyện, thật sự có chút gì đó khiến tôi cảm thấy căng thẳng. Tôi gật đầu và cho nhanh chiếc nhẫn vào trong túi áo khác.

- Tặng em…
    Tôi giơ vuốt một lọn tóc đang loà xoà ra đằng sau tai rồi đón nhận đoá hoa từ anh…
- Là hoa hồng vàng nữa à… Tình bạn bền chặt… hợp với anh và em lúc này nhỉ.
– Tôi xoay bó hoa rồi ôm vào lòng, bàn tay cố nắm lại thật chặt tiếp thêm động lực để nói nên lời đầy cay đắng kia. Tôi còn có thể làm gì ngoài việc chấp nhận sự thật trước mắt, anh đang ở cạnh tôi, nhưng giữa chúng tôi lại là một khoảng cách vô tận, có cố vươn tay thế nào cũng không thể chạm đến nhau, à không, dù tôi có cố gắng thế nào cũng không chạm được anh…
- Không, em sai rồi, ý nghĩa thực sự của hoa hồng vàng là tình yêu vĩnh cửu…
    Những tiếng nức nở trong lòng tôi thôi không thổn thức, tình yêu ư, anh vừa nói đến tình yêu với tôi… Tôi im lặng để cố thoát khỏi một cái nút nào đó đang chặn cảm xúc của tôi lại, anh nói tiếp:

- Anh xin em, cứ im lặng như vậy, đừng nói gì hết để nghe hết những điều anh sắp nói…
    Tôi gật đầu, còn anh thở một hơi thật dài, nhìn về phía Tháp Bút xa xôi:

- Đến bây giờ anh vẫn không quên được ánh mắt của em đêm hôm đó. Giá như anh nhanh hơn một chút đã có thể kịp nắm lấy tay em nhưng rồi đành để em bị cuốn vào dòng người...
Những gì em thấy có một phần là sự thật, anh và Khánh từng yêu nhau, nhưng rồi đến cuối cùng, anh cũng nhận ra Khánh không phải là tình yêu anh tìm kiếm vì em đã đến trong cuộc đời anh. Khánh thì khác, cậu ta vẫn cố chấp với tình cảm của mình, đêm đó, Khánh hẹn anh để lần nữa nói rõ mọi chuyện, anh nghĩ đến việc em sẽ phải chịu tổn thương khi chứng kiến một con người khác của anh mà em chưa từng biết nên đã cố gắng từ chối, vậy mà cậu ta cũng đến. Anh đành tìm một cái cớ để em tránh mặt. Điều anh không ngờ là hôm đó, Khánh nói với anh sẽ chấp nhận buông xuôi đoạn tình cảm của tuổi trẻ mà bọn anh từng cùng nhau trải qua. Cái ôm đó, không có ý nghĩa gì khác ngoài việc gửi lời chào đến quá khứ. Anh không ngờ rằng vô tình em đã nhìn thấy. Rồi anh chỉ kịp chạy theo sau để chắc rằng em đã về nhà an toàn. Hôm sau anh hẹn em, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe sưng húp, anh không thể nào tha thứ cho bản thân mình vì đã làm tổn thương em đến như vậy. Suốt hôm đó em không nhìn anh đến một lần, trong mắt em chỉ có mỗi nỗi buồn thăm thẳm, bàn tay em bất giác nắm chặt lấy thành cầu khi anh nói chuyện về Khánh. Tự nhiên anh sợ, sợ em sẽ không thể chấp nhận con người trong quá khứ của anh. Anh đã luôn cố gắng hoàn hảo trong mắt em, nhưng thực tế anh không như vậy. Biết đâu, khi xa anh, thời gian sẽ dần cuốn trôi tất cả, ánh mắt em sẽ không còn vương nỗi buồn nào nữa…
– Minh dừng lại trong chốc lát, hai bàn tay anh ấy đan chặt vào nhau, mắt vẫn hướng đề phía hồ…
- Xin lỗi em, anh đã nói dối về chuyện anh vẫn còn tình cảm với Khánh,anh nghĩ đó sẽ là cái cớ để em dễ dàng quên anh. Anh chỉ mong em có thể tin rằng anh đã yêu em, từ ngày đầu tiên đến bây giờ vẫn vậy. Ngày em ra Hà Nội, ngày em tốt nghiệp, rồi đến những đêm cuối năm nhìn em ngồi lặng lẽ ở Hồ Gươm, tay nắm chặt chiếc nhẫn mà khóc, anh căm hận bản thân mình vì đã làm tổn thương em nhiều như vậy. Lúc đó, anh rất muốn đến ôm em thật chặt, nhưng anh lại sợ, anh sẽ lại tổn thương em, anh không xứng đáng với tình yêu trong sáng của em… Anh vẫn nghĩ chỉ cần có thể lặng thầm dõi theo em đối với anh đã quá đủ. Khoa là người tốt, cậu ta sẽ mang đến cho em hạnh phúc, cậu ta sẽ xứng đáng với tình yêu của em hơn là anh. Nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu ta ân cần chăm sóc cho em, anh… anh … anh không thể chịu được. Anh xin lỗi em, vì anh đã quá nhút nhát đến mức không dám đối diện với em. Cuối cùng trong 3 năm qua, anh đã nhận ra nỗi sợ lớn nhất của đời mình, …anh sợ mất em…
- Anh nắm lấy bàn tay tôi, đến lúc này tôi mới nhận ra anh vẫn còn ngón áp út của anh vẫn còn đeo chiếc nhẫn có tên cả hai.
– Ánh Minh, cho anh cơ hội được không em, xin em tin anh, tin vào tình yêu của anh lần nữa được không?

    Ánh mắt giao nhau, trong mắt anh ấy vẫn là sự chân thành hệt như lần đầu Minh tỏ tình với tôi. Trước ánh mắt đó, tôi không thể làm gì khác, cũng không còn đủ tỉnh táo để suy xét thêm nhiều thứ. Tôi xoay đầu sang hướng khác, hình ảnh của quá khứ lại chập chờn trước mặt đến mức khiến tôi cảm thấy khó chịu. Minh, như bao lần khác, đều nhận ra nhanh chóng cảm xúc của tôi, anh ngồi gần lại, vòng tay ôm lấy người tôi và hôn lên tóc: - Cám ơn em đã nghe anh nói hết… Chúc em hạnh phúc!     Đã bao lâu rồi tôi mới lại cảm nhận được cái ấm áp, sự an toàn trong vòng tay anh. Người đàn ông ấy đang run rẩy, là vì thời tiết hôm nay lạnh hơn thường ngày hay anh đang sợ một điều gì đó. Từng câu từng chữ anh nói ra sao nghe có vẻ tuyệt vọng đến thế. Lực ôm của anh yếu dần, anh lại sắp rời xa tôi lần nữa, đến lượt tôi cảm nhận nỗi sợ mất anh đang đến gần… - Em… - Anh im lặng đi…     Đến khi tôi kịp hiểu cơ thể mình đang làm gì thì bàn tay tôi đã rời khỏi bó hoa từ lúc nào để giữ chặt lấy bàn tay anh đang vòng qua vai tôi, và theo quán tính, cả người tôi tựa hẳn vào lòng anh. Trái tim tôi bảo rằng, bên anh, tôi sẽ ổn. Anh đã từng như thế nào tôi không cần quan tâm, miễn là trái tim vẫn còn cảm nhận được sự chân thành từ anh, thì tôi sẽ mãi yêu anh. Dưới bầu trời đêm rực rỡ màu sắc của pháo hoa, chúng tôi trao nhau nụ hôn đầu tiên của mối tình đầu... Năm mới đang điểm những thời khắc đầu tiên, còn tình yêu của chúng tôi thì đang bắt đầu viết tiếp những câu chuyện còn để dở. Thì ra tình yêu là thế, chỉ cần trao nhau niềm tin, vậy là đủ. Mặc dù biết đầy rẫy cạm bẫy vẫn đang rình rập, lỡ sai một lần là mất trọn cả niềm tin ấy thế nhưng ai cũng muốn mạo hiểm để được một lần yêu. Tôi ghé sát môi mình vào tai anh: - Thiên Minh, em tin anh, chúng mình yêu lại anh nhé…

About the author

Bảo Việt
Xin chào mọi người, tôi là Bảo Việt. Tôi tạo nên blog này để chia sẻ những gì mình biết tới mọi người. Có thể hiện tại tôi chỉ biết rất rất ít trong biển kiến thức của nhân loại, nhưng biết đâu cái tôi biết thì bạn lại không biết. Hãy cùng nhau chia…

1 comment

  1. Tr. Lâm
    Tr. Lâm
    Lỗi gì v bạn