Tâm Sự: Gửi Người Con Gái Đã Làm Anh Đau
Ấy là một buổi cuối thu, gió nhè nhẹ chẳng nỡ làm mấy chiếc lá còn sót lại phải rơi rụng, vậy mà, đó là ngày ta xa nhau – mãi mãi. Anh có thể cảm nhận được chút lạnh se se của gió đông đến sớm, anh cũng không biết nữa, có lẽ tại gió, hoặc là tại con tim anh từ thời khắc ấy đã vĩnh viễn đi về cõi lạnh…
Bần thần đi trên con đường mặn mùi muối biển, anh suy nghĩ mông lung về những ngày mình đã mơ mộng, anh đã ước trên con đường này ta sẽ cùng nhau nắm tay đi về hướng biển để ngắm những vì sao trên bầu đêm yên ả, bỏ quên nắng gió mệt nhoài mà ta phải trải lúc nắng trưa, cùng nhau bàn chuyện ngày mai, rồi những ngày mình có nhau.
Rì rào… Tiếng sóng làm anh giật mình rồi chợt tỉnh, ôi đâu nữa, chỉ có ta – ta và biển giữa khoảng trời mênh mông yên tĩnh dẫu còi xe ngoài kia ồn ào vồn vã, rồi bỗng thấy cô đơn cứ mặc dòng người qua lại chuyện trò, riêng anh, cùng nỗi buồn khôn nguôi âm ỹ, anh lạc vào tiếng sóng với chút mong ước ảo huyền: “Này sóng, cuốn dùm ta nỗi buồn, cho nó theo con sóng ra ngoài xa xa kia với, có được không”?
Với anh, ấy là khoảng thời gian khó khăn thật sự: bực dọc, nóng nảy, cộc cằn… Anh ghét cả ánh nắng mặt trời, anh ghét tiếng thời gian trôi tíc tắc. Mặt trời sắp lên, thay vì như bao người bắt đầu một ngày mới, anh lại phải đấu tranh với tâm lý để mong đem về cho mình giấc ngủ – một giấc ngủ mệt nhoài, bởi trong mơ em cứ hiện về với những ngày trong quá khứ, để rồi tỉnh giấc anh phải nhọc nhằn rồi trăn trở, nỗi buồn dâng cao quá mức với một người nội tâm thầm kín, giữ mãi trong lòng.
Anh đã ước, ước những giọt nước mắt cứ rơi đi, đâu ai thấy? Vậy mà nó vẫn ích kỷ cứ mãi trong khóe mắt, để con tim phải đau đơn nhiều hơn…
Anh sống, sống với căn phòng kín không cửa sổ, sống với khói thuốc mịt mù, với men rượu tràn lan, sống cùng bầu trời đêm ôm ấp và giúp cho cái thân gầy hư hao này chút gọi là tình cảm… mở cửa trái tim mình cho bóng tối, để nó xoa dịu bớt những ký ức cứ tràn lan hiện về trong tiềm thức, tâm hồn điên dại ngã mình vào tối, anh biết! Lối ra ư? ngay trước mắt thôi, nào, ta cùng lại cánh cửa dẫn lối trở về ánh sáng, khóa cửa lại, rồi vứt chìa khóa xuống nơi tận cùng đau xót, ánh sáng tắt dần…
Ta chia tay chẳng phải hết yêu, cũng không tại vì một người thứ ba nào đó, lại càng không phải em mắc phải lỗi lầm, ta chia tay, tự nhiên thế thôi.
Em có biết một núi băng trôi? À, thế này, ta chỉ có thể nhìn thấy một phần trên của nó, nhưng đâu biết phía dưới nó là cả một trái núi ngất ngưỡng mà trí tưởng tượng của ta chẳng hề với tới, ta chỉ nhìn thấy những cái nó cho ta thấy, rồi trí tò mò của ta giúp ta tìm thấy một phần nho nhỏ của nó, tất nhiên, ta chỉ tìm và trí tò mò chỉ giúp ta tìm thấy những chỗ ta muốn thấy, còn những chỗ ta không muốn thấy và không thể thấy? – Nó bao la.
Anh cũng vậy! Em hãy biết, một con người nội tâm chưa bao giờ có thể chia sẻ với em mọi chuyện, có những chuyện anh phải nói dối, nói dối em nhiều lắm, nhưng anh muốn em vui, em hạnh phúc. Yêu mà, chỉ muốn người mình yêu hạnh phúc, dù hạnh phúc bên người ta.
Nghĩ cũng thật buồn cười, mùa đông người ta yêu nhau nhiều hơn, ta lại chia tay nhau, anh cũng nhiều lần tự hỏi, không biết đông năm ấy em vượt qua với nỗi cô đơn lạnh lẽo hay một vòng tay ấm và chặt hơn vòng tay của anh khi xưa? Nếu một mình đi qua, em chẳng phải là người con gái yếu đuối anh từng quen nhỉ? Em đã mạnh mẽ hơn rồi đấy, nhưng đông năm nay chắc lạnh lắm…
Riêng anh, bóng tối vĩnh hằng, bóng tối giúp anh nở nụ cười vô thức giữa những người con gái khác, giúp anh có nụ cười tươi với bè bạn ban ngày, nhưng cái giá của nó cũng như nó vậy: bóng tối và những tâm sự.
Nếu một ngày anh muốn thoát khỏi bóng đêm, thì làm sao nhỉ? Anh làm rơi chìa khóa mất rồi!